“Quả nhiên, tải qua nhiều trắc trở có thể khiến người ta trưởng thành, bây giờ ngươi đã lớn thế này rồi! Nếu vậy Thường Phong đại ca dưới suối vàng mà biết được cũng có thể yên tâm nhắm mắt.”
Lễ Bộ Thượng Thư cảm khái một tiếng, sau đó lại tiến đến trước mặt Lý Văn Li, thấp giọng nói: “Phụ thân ngươi có để lại một phong thư ở chỗ của ta, bao giờ quay về hoàng đô sẽ giao lại cho ngươi!”
Câu này của ông ta như tiếng bom nổ, khiến cho Lý Văn Li và Bạch Quân Quân ngẩn cả người.
Hai người chợt nhướng mày.
Lễ Bộ Thượng Thư vỗ cánh tay hắn: “Ở nhà đợi ta.”
Đang nói dở, phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân, gia quyến của Lễ Bộ Thượng Thư đã tới. Ông ta thản nhiên buông tay của Lý Văn Li, đi về phía đám gia quyến của mình, sau đó không nói thêm với đám người Lý Văn Li câu nào nữa, hiển nhiên là sợ tai vách mạch rừng.
Lý Văn Li và Bạch Quân Quân cũng biết bây giờ không phải thời điểm để nói chuyện, hắn chào hỏi Lễ Bộ Thượng Thư mấy câu sau đó quay về.
Không có mệnh lệnh của Lý Văn Li, mọi người vẫn đợi bọn họ ở Tùng Phong Các, mặc dù gia quyến của Lễ Bộ Thượng Thư đều đã rời khỏi đây, bọn họ vẫn bất di bất dịch.
Thấy cuối cùng hai người cũng trở về, mọi người thở phào một hơi.
“Công tử, khi nãy đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là một đám rắn kỳ lạ không biết chui ra từ chỗ nào mà thôi.”
Lời này vừa dứt, cho dù là đội bảy người hay là Táp Táp và Tiểu Vũ đều từng trông thấy trăn xanh, cũng chẳng phải sự kiện vui vẻ gì cho cam.
Vì ấn tượng sâu sắc mà trăn xanh đem lại, mọi người đều có các cảm với loài rắn, vậy nên đám người thường ngày rất thích bám đuôi kia, lần này lại vô cùng nghe lời mà đợi ở Tùng Phong Các.
Lý Văn Li bật cười, nếu như rắn hữu dụng như vậy, sau này muốn hành động độc lập với đại tiểu thư thì chỉ cần nói là đi bắt rắn, đảm bảo sẽ không có cái đuôi nào lẽo đẽo theo sau.
“Không có việc gì, chúng ta đi thôi.”
Lý Văn Li vừa nói vừa dẫn mọi người xuống núi.
Khi ấy phu xe dưới chân núi đã chờ dài cổ.
Trông thấy bọn họ xuống núi, ông ta chỉ nghĩ rằng mọi người đã hoàn thành bái tế, vô cùng phấn khởi đưa bọn họ về.
Mấy chuyện vặt vãnh này cũng tốt đấy chứ, chưa gì đã qua một ngày rồi.
Tất nhiên bọn họ không thể ngờ Bạch Quân Quân đã có thu hoạch phong phú thế nào trên ngọn núi này.
Chỉ mất khoảng hai tiếng để trở về hoàng đô, mọi người thấy phòng bếp vẫn chưa được sửa sang xong, bèn dùng bữa bên ngoài rồi mới về nhà.
Cũng thật là nể tâm thái của Lý Văn Li và Bạch Quân Quân, đã gặp phải những chuyện tày đình như vậy mà vẫn nhàn nhã thong dong như người thường.
Hiện giờ trước cổng Bạch Phủ, các thợ thủ công và thợ nghề đang loay hoay tu bổ lại cổng chính.
Trông thấy chủ nhà trở về, thợ thủ công thở phào nhẹ nhõm, bọn họ còn tưởng quý nhân này đã ra ngoài vui chơi quên mất đường về, bây giờ thị tốt rồi.
Đội bảy người trông thấy bọn họ lao tâm lao lực, rất tự giác đứng ra trợ giúp đám thợ nghề, cùng tu bổ cổng chính và phòng bếp, ngay cả Bạch Táp Táp cùng Bạch Linh Vũ cũng gia nhập đội ngũ của đám thợ nghề.
Ban đầu đám thợ nghề đã ra sức từ chối, dù sao thì đám quý nhân này cũng không cáng đáng được công việc nặng nhọc của bọn họ.
Nhưng khi “những quý nhân” kia lấy gỗ mà bọn họ vận chuyển tới đâu để lắp ráp tủ bếp và cửa lớn thì ai nấy đều bàng hoàng.
Tay nghề thành thạo thế này, ngay cả con cháu nhà bọn họ cũng không làm được.
Bọn họ từng gặp các quý nhân biết viết chữ, biết cầm kỳ thi họa, lại chưa từng gặp được quý nhân nào thạo nghề mộc, quả đúng là chuyện lạ trên đời.
Nhưng mấy người mà bọn họ trố mắt nhìn lại thản nhiên như không có việc gì.
Bọn họ đều đang hỗ trợ làm việc ở chỗ này, Lý Văn Li và Bạch Quân Quân lấy cớ ngủ trưa để trốn việc một cách rất tự nhiên, nhưng thật ra là nắm tay nhau cùng bước vào không gian.
Dù sao thì vừa rồi hai người bọn họ cũng đã kiếm được rất nhiều tổ ong ở bên ngoài, đã đến lúc để sắp xếp lại một chút.
Vừa rồi để tiện hái tổ ong, Lý Văn Li đã thổi bay hết đám ong mật bên ngoài.
Không ngờ vẫn còn rất nhiều ong mật đang trốn trong tổ, sau khi bọn họ đặt tổ ong vào không gian, những con ong nhỏ đó tưởng rằng đã an toàn nên bay ra ngoài và lang thang khắp không gian rộng rãi bí ẩn này.