Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 600 - Chương 600. Phú Hộ Nuôi Ong

Chương 600. Phú hộ nuôi ong Chương 600. Phú hộ nuôi ong

“Không phải người ta nói ong mật có thể chăn nuôi kiếm lời sao? Chúng ta nuôi ong mật ở chỗ này luôn đi, ngươi cảm thấy thế nào?”

Bạch Quân Quân trông thấy đám ong mật này, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Lý Văn Li gật đầu tán thành: “Đúng là có thể nuôi được, nhưng tiền đề là nơi này phải có hoa.”

“Được, vậy đi hái hoa thôi.”

Bạch Quân Quân quả quyết gật đầu.

Nếu như nuôi ong thành công, bọn họ không chỉ giải quyết được vấn đề chiếu sáng, còn được nguồn mật ong dồi dào ăn mãi chẳng hết, nghĩ thôi đã thấy mê!

Lý Văn Li nhận ra đại tiểu thư đang rất thèm mật ong, trước khi nàng rời khỏi không gian, hắn giữ nàng lại, không quên lôi ra cuốn sách “360 câu hỏi khi nuôi ong”

Bạch Quân Quân: “?”

“Nuôi ong đâu có dễ dàng như vậy, ngươi hãy nghiền ngẫm cuốn này cho nghiêm chỉnh đi rồi hãy nói.”

“Có lý đó! Chỗ sách mà ngươi giấu cũng được đấy nhỉ!” Bạch Quân Quân hâm mộ không thôi.

Thật ra Lý Văn Li có một không gian có tất cả mọi thứ, có điều không gian ấy đã bị khóa, ngoại trừ sách thì không thể lấy được thứ gì.

Nhưng chỉ mỗi sách thôi cũng đủ rồi!

Đây chính là báu vật trên dưới năm ngàn năm của đất nước này! Cầm được một cuốn sách trên tay như thâu tóm được cả thiên hạ! Huống chi còn là ngàn vạn cuốn.

Bạch Quân Quân thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải Lý Văn Li sở hữu cả cái thư viện hay không!

Lý Văn Li cong môi cười, không nói gì.

Cuốn sách này hẳn là cuốn cung cấp thông tin về công nghệ nuôi ong mới nhất và đầy đủ nhất được xuất bản trong thời đại văn minh.

Hai người ngồi dưới mái hiên, chụm đầu lại với nhau nghiên cứu cuốn “bí tịch võ công” này.

Những chú ong mật nhỏ vo ve bay lượn trong đình viện, có vẻ như chúng vẫn còn mơ hồ về nơi này.

Bọn họ cứ đọc sách rồi lại kiểm tra, kiểm tra rồi lại đọc sách, ở bên nhau vô cùng hài hòa và yên ả.

Không đọc sách không biết, sau khi đọc cuốn sách này, Bạch Quân Quân bỗng nhiên phát hiện ra, muốn trở thành phú hộ nuôi ong là một chuyện không dễ dàng chút nào.

Muốn xây dựng trang trại nuôi ong thì điều kiện cơ bản nhất là phải có nguồn mật dồi dào, tức là phải có một rừng hoa, cùng với nguồn nước sạch.

Nhưng trong đình viện cùng lắm chỉ rộng hơn một trăm mét vuông, bên trong không có gì ngoài cỏ dại mọc um tùm.

Hoàn toàn không đạt được điều kiện để nuôi ong.

Bạch Quân Quân bỗng cảm thấy nhụt chí, nhưng Lý Văn Li lại nhéo tay Bạch Quân Quân.

“Không phải ở chỗ núi Danh Sĩ kia có vài cánh đồng hoa hay sao? Đêm nay chúng ta tới đó trộm về không phải là được rồi ư?”

“Nhưng nước thì sao?”

Lý Văn Li quét mắt nhìn đình viện.

Viện này có một vài chỗ cỏ mọc um tùm đã bị Bạch Quân Quân dọn sạch sẽ, chỉ còn mặt đất cằn cỗi.

Lý Văn Li chỉ về phía chỗ đất trống kia mà bảo: “Đêm nay chúng ta có thể cùng tạo ra nước, dù sao cũng tạo nước trong không gian, có thất bại cũng không tiếc gì.”

“Được.” Hai mắt Bạch Quân Quân sáng rực lên.

Cả hai vạch ra được kế hoạch của mình trong tối ngày hôm nay, sau đó lại nhìn những chú ong mật vo ve kia, ánh mắt đong đầy tình yêu thương.

Ấy vậy mà chuyện diễn ra chưa được bao lâu, bọn họ đã choáng váng, ngay từ đầu số lượng ong đã chẳng có bao nhiêu, bây giờ bỗng dưng lại với đi một nửa.

Bọn họ nhìn kỹ lại, trông thấy bên cạnh tổ ong có một bóng dáng màu xanh lục đang lẽn lút giương nanh múa vuốt.

Nó đã hoàn toàn quên mất bản thân mình là một gốc cây thực vật, bây giờ đang phủ phục trên mặt đất như ếch xanh rình mồi.

Vừa trông thấy ong mật bay qua, nó đã nhún chân, rễ cây duỗi dài, cái miệng rộng trên đài hoa gào to một tiếng, sau đó nuốt chửng ong mật vào trong bụng.

“Hoa ăn thịt kia!”

Toàn thân Bạch Quân Quân toát ra sát khí kinh người.

Cây ăn thịt côn trùng đối mặt với luồng sát khí đáng sợ này, cơ thể cũng trở nên cứng đờ.

Ơ kìa? Chẳng lẽ đây không phải thức ăn chủ nhân bắt về cho nó sao?

Bạch Quân Quân nổi trận lôi đình túm lấy cây ăn côn trùng, sau đó túm nó ra khỏi không gian.

Nếu cứ để nó tác oai tác quái trong này, chỉ em mấy con ong mật cuối cùng kia cũng chẳng còn nữa.

Sau khi hai người rời khỏi không gian, Bạch Quân Quân dứt khoát ném cây ăn côn trùng ra vườn hoa.

“Mi đó! Mi đừng có không biết tốt xấu, ngoan ngoãn bắt sâu ở chỗ này cho ta!”

Cây ăn côn trùng: “…”

Không phải chủ nhân đã nói sẽ bắt côn trùng cho nó ăn đó sao?

Bình Luận (0)
Comment