Lúc đó, cây thự sam nhỏ ở trong không gian hận không thể cười lớn: Ngu ngốc, đã nói với ngươi là người này giỏi nhất qua cầu rút ván rồi mà.
…
Bên kia, với sự giúp đỡ của Bạch Táp Táp, phòng bếp của Bạch phủ đã được sửa chữa xong bằng tốc độ không thể tưởng tượng được.
Phòng bếp lúc này đã khoác lên mình một diện mạo mới, phần gỗ mục nát cũ kỹ được dọn sạch và thay bằng gỗ mới, chỉ cần thêm một số nồi bát môi chậu nữa là có thể sử dụng như bình thường.
Nồi bát môi chậu đều dễ đặt mua, dù sao Bạch Táp Táp có kinh nghiệm rất phong phú trong việc chế tạo nồi hơi, dụng cụ.
Vì thế vào bữa tối, cuối cùng mọi người cũng có thể ăn được một bữa cơm ngon.
Lúc ăn cơm, Lâm nương tử ở sát vách ngửi thấy mùi thơm nên mang theo người của mình đến: “Ta đến rồi, ta đến rồi, các vị quý nhân trẻ tuổi, ta nói cho các ngươi biết, hôm nay đã xảy ra một sự việc vô cùng lớn.”
Bạch Quân Quân ngạc nhiên, Lâm nương tử thật đúng là nói làm là làm, bây giờ lại mang theo tin tức đến đây ăn chực cơm.
Suy nghĩ của Lâm nương tử người qua đường đều biết nhưng nàng ta cũng mặc kệ.
Dù sao cũng là Lý Văn Li nói mang tin tức đến thì có thể đổi thành bữa tối.
Nàng ta dám cam đoan, tin tức hôm nay nghe được tuyệt đối là tin tức mới nhất, thú vị nhất, thành ý của nàng ta ở đó, đổi với bữa tối hôm nay chắc chắn xứng đáng.
Nhìn thấy Lâm nương tử thề thốt một cách chân thành, đáng tin như vậy, Lý Văn Li nhức đầu: “Vậy… ngươi tự nhiên đi.”
Lâm nương tử nghe vậy vui mừng bảo bọn trẻ ngồi xuống rồi lại mở cái sọt mang theo bên người ra, bên trong là bát đũa của bọn họ.
“…” Mọi người.
Bạch Quân Quân nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin này của Lâm nương tử thì rốt cuộc lòng tò mò cũng bị khơi gợi.
“Lâm nương tử, tin tức mà ngươi muốn nói là…”
Nhìn thấy đĩa thịt xào ở trước mắt, sao Lâm nương tử còn có tâm tư nói chuyện khác được nữa? Hai mắt nàng ta sáng rực, nói: “Ăn không nói, ngủ không nói, chúng ta ăn xong rồi hẵng nói chuyện.”
Nói xong không đợi mọi người động đậy mà đã nhanh chóng dùng đũa gắp đồ ăn.
Nhìn thấy Lâm nương tử đã bắt đầu ăn, mọi người cũng theo bản năng với lấy đũa.
Dù sao nói đến tranh giành cái ăn, bọn họ cũng không sợ.
Cứ như vậy người của đôi bên không hề nói chuyện mà toàn bộ quá trình đều dùng tốc độ nhanh nhất để ăn cơm.
Lâm nương tử tuyệt đối không ngờ rằng trên đời này lại có người ăn nhanh hơn cả nàng ta.
Rốt cuộc những người này có lai lịch thế nào?
Hôm nay cuối cùng nàng ta cũng đã nghe ngóng rõ ràng rồi, hàng xóm là khách quý của Hàm Anh Vương.
Theo lý thuyết cũng là quý nhân nhưng nàng ta chưa bao giờ gặp quý tộc nào như bọn họ.
Chẳng phải quý tộc ăn cơm đều từ tốn sao? Sao lại có khả năng giành giật đồ ăn còn hơn nàng ta nữa?
So với những lời oán thầm ở trong đáy lòng của Lâm nương tử, bọn trẻ nàng ta mang đến đây lễ phép hơn rất nhiều.
Sau khi ăn xong, tất cả bọn trẻ đều giúp đỡ Táp Táp dọn dẹp bát đũa mang đến phòng bếp rửa.
Đợi đến lúc bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ, lúc này Lý Văn Li mới hỏi ra miệng.
“Bây giờ Lâm nương tử có thể nói với chúng ta tin tức ở bên ngoài rồi chứ?”
“Được được được, không thành vấn đề.” Lâm nương tử vô cùng thích thú hạ thấp giọng: “Hôm nay Lễ bộ thượng thư gặp phải một chuyện cực kỳ lớn.”
“…” Lý Văn Li.
“…” Bạch Quân Quân.
Lúc Lâm nương tử nói ra bốn chứ Lễ bộ thượng thư, không biết vì sao trong thoáng chốc hai người có một cảm giác không ổn lắm.
“Hôm nay là ngày nhặt hài cốt, di dời lăng mộ của cha Lễ bộ thượng thư đến chỗ tốt hơn nhưng mà lúc bọn họ đi đến núi Danh Sĩ thì lại xảy ra một chuyện lớn, không biết sao mộ của cha ông ta lại bị thanh xà làm tổ, bọn họ vừa mới mở cửa lăng mộ ra thì tất cả thanh xà này đều lao ra ngoài. Có mấy người đi đời nhà ma rồi.”
“…” Lý Văn Li đỡ trán, càng chắc chắn hôm nay bị ăn chùa rồi.
“Bây giờ ngoài kia lời đồn đãi nổi lên bốn phía, tất cả mọi người đều đang nói sắp có chuyện lớn xảy ra ở phía Đông rồi.”
“Vì sao?” Bạch Quân Quân vừa cạn lời vừa mù mờ.
Sao chuyện trong lăng mộ có thanh xà lại liên quan đến đất Đông?