Trên đường đi cũng không thấy cây bắt muỗi, còn tưởng rằng trưởng tỷ đã bỏ quên bọn nó ở huyện Đại, bây giờ nhìn thấy lão bằng hữu, Bạch Linh Vũ không thể nói là không vui!
Cây bắt muỗi dường như cũng nhận ra nhân viên bắt côn trùng của nó, vui vẻ xoay vặn thân người, đài hoa mở ra đóng lại dường như đang lên án gì đó.
Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua đã hiểu.
Cây bắt muỗi đang nói: Người nào đó nô dịch cỏ cây, lại không cho cỏ cây ăn no.
Cũng không biết có phải thường xuyên rót dị năng vào cho nó hay không, cây bắt muỗi này dường như đã mở linh trí, trở nên vô cùng nhân cách hóa.
"..." Bạch Quân Quân.
Đáng tiếc, Bạch Linh Vũ không đọc hiểu được ý tứ của cây bắt muỗi.
Nhìn thấy nó lắc lư loạn xạ, còn tưởng rằng là nhìn thấy mình nên vui vẻ, thế là cũng vui vẻ muốn bắt côn trùng cho nó ăn.
Nhưng Bạch Linh Vũ vừa chui vào trong hoa viên lại đột nhiên phát hiện, bên trong một con muỗi cũng không có!
"..." Cây bắt muỗi vô tội hơi há đài hoa ra, không lên tiếng.
Bạch Linh Vũ cho là cây nhỏ buồn, nhanh chóng xoa đầu nó: "Không sao không sao, nơi này đã lụi bại nhiều sân vườn nát, ta dẫn ngươi đi tìm đồ ăn."
"!" Cây bắt muỗi vui vẻ vặn vẹo người.
Bạch Quân Quân bất đắc dĩ nhấc cổ áo Bạch Linh Vũ lên, túm chặt lấy cái chân ngắn đã bước ra bên ngoài.
"Buổi tối, đệ muốn đi đâu?"
Bạch Linh Vũ vô tội chớp mắt: “Đệ đi tìm đồ ăn cho cây bắt muỗi một chút rồi trở lại."
Dù sao cũng phải xếp hàng tắm rửa, không bằng hắn đi theo cây bắt muỗi chơi trước một lúc.
Bạch Linh Vũ đơn thuần chỉ là rượu mạnh sợ người có gan, có đồ chơi nên quên sợ hãi.
Nhớ ngày đó sợ tối không dám ở một mình, mà bây giờ lại dám ôm một cái cây một mình chạy ra bên ngoài.
Như này thật sự không hợp thói thường.
“Đệ không sợ à?" Lý Văn Li buồn cười hỏi.
"Có cây bắt muỗi ở đây, đệ không sợ." Bạch Linh Vũ trả lời cực kỳ tự nhiên.
Mặc dù không biết vì sao cây bắt muỗi lại nhỏ đi, nhưng trong mắt Bạch Linh Vũ, nó vẫn như cũ là cái cây bắt muỗi vĩ đại lúc trước ở thành Phục Ba.
Lúc gốc cây này cùng với bọn họ đọ sức với mãng xà điên cuồng, đột nhiên xông tới cứu bọn họ ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng, thậm chí còn bị cắn xé mất một đóa hoa nhưng vẫn như cũ không chết còn vô cùng đáng tin.
Bạch Quân Quân nhìn Bạch Linh Vũ vô cùng tự tin không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng chỉ có thể day trán nói: “Đệ đã đi ra ngoài chơi một ngày, ngoan ngoãn xếp hàng tắm rửa rồi đi ngủ, cây bắt muỗi tự biết bắt côn trùng."
Lý Văn Li nhìn hai tỷ đệ giao lưu, chỉ cảm thấy thú vị không thôi.
Thích nhất là nhìn đội trưởng Gấu Trắng xử lý chuyện nhà, dáng vẻ kia trông rất vui.
Bạch Quân Quân không biết mình trở thành đối tượng trò đùa của mọi người, thu thập xong đệ đệ, lại nhìn về phía cây bắt muỗi trong lòng hắn.
"Ngươi! Chỉ có thể tản bộ ở trong viện tử này, đừng đi ra ngoài biết chưa?"
Sở dĩ Bạch Quân Quân cảnh cáo cây bắt muỗi chủ yếu là sợ trong lòng nó không yên, ở chỗ này chạy một chút còn được, ngộ nhỡ đi ra ngoài bị người khác coi là yêu quái giết chết.
Nhưng lúc này Bạch Quân Quân lại không dám ném tên này vào không gian, dù sao bên trong còn có một số ong mật nhỏ.
Quyển sách nuôi ong kia nói, họ ong mật nhất định phải lớn mạnh mới có thể sản sinh ra mật, trước mắt họ của bọn nó còn vụn vặt lẻ tẻ chưa đủ để cho cây bắt muỗi chơi đùa, chớ nói chi là sản sinh ra mật.
Cho nên trong thời gian ngắn, cây bắt muỗi không có cách nào về lại không gian.
Sau khi cây bắt muỗi bị cảnh cáo rất ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn thấy một người một cái cây đều phục tùng, lúc này Bạch Quân Quân mới thỏa mãn đi tắm rửa.
...
Chớp mắt đã đến nửa đêm, Bạch Quân Quân yên lặng tìm da cá côn từ trong không gian mặc vào.
Mặc dù Vũ Văn Loan Phi cho gấm vóc lụa là đều là loại đắt đỏ có tiếng, nhưng mặc không chịu được.
Hôm nay đi sơn động một chuyến, nếu không phải Bụi Gai mắt dài, đã bị xước từ lâu rồi.