Đêm nay nói rõ là phải đi làm việc nặng, dĩ nhiên không thể mặc y phục dễ dàng bị rách.
Bạch Quân Quân mặc xong đi ra bên ngoài, bên ngoài đã có một bóng dáng mặc áo đỏ tươi đang xoay người sờ cây bắt muỗi, dáng vẻ kia hơi có chút tiên khí tung bay, không phải Lý Văn Li thì là ai.
Lý Văn Li nhìn thấy Bạch Quân Quân, lúc này mới chậm rãi đứng dậy.
Hai người im lặng nhìn nhau, cổng sân cũng không đi trực tiếp trèo bờ tường.
Nhưng ngay lúc Bạch Quân Quân vượt qua bờ tường, đột nhiên cảm giác bả vai nặng nề, nàng ngoái lại nhìn, lại là cây bắt muỗi lắc đầu vẫy đuôi trèo lên.
Nhìn gia hỏa này, Bạch Quân Quân bất đắc dĩ thở dài, ngầm cho phép nó đi theo.
Ban ngày Lý Văn Li dẫn theo Bạch Quân Quân lướt gió bay đi tìm sơn động, bây giờ Bạch Quân Quân cũng không từ chối.
Trên thực tế từ tốc độ di chuyển, đúng là dị năng hệ Phong có ưu thế hơn.
Cho nên Lý Văn Li quen cửa quen nẻo ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Bạch Quân Quân, nhón mũi chân nhẹ nhàng đạp một cái, hai người phi cực nhanh trên không trung.
Nhìn cảnh sắc bên dưới thay đổi ào ào, Bạch Quân Quân nhịn không được nhếch miệng: "Chúng ta như này có tính là ngự kiếm phi hành hay không?"
"Đại tiểu thư tính thì coi như là tính." Lý Văn Li cong môi.
Cây bắt muỗi là một cái cây chưa từng thấy việc đời, đột nhiên lại bay trên không trung với tốc độ thật nhanh, chỉ cảm thấy đài hoa sắp bị thổi bay rồi.
Nó sợ hãi ôm lấy bả vai Bạch Quân Quân, hận không thể khoét một cái lỗ trên người nàng, để giảm bớt cảm giác bị thổi bay.
Từ Hoàng Đô đến núi Danh Sĩ đi xe ngựa cần một canh giờ, Lý Văn Li mang theo Bạch Quân Quân bay trong không trung, chỉ tốn mười phút.
Hai người ở trên không trung quan sát xuống dưới, đột nhiên phát hiện ở trong núi Danh Sĩ này có một cái hồ nước.
Lúc này mặt trăng phản chiếu trên hồ nước, lộ ra ánh sáng lấp la lấp lánh.
Xung quanh nó là một rừng biển hoa, bởi vì là buổi tối không có sự quang hợp, rất nhiều bông hoa đã thu lại chỉ chờ tia nắng ban mai để lại nở rộ kiều diễm một lần nữa.
Bụi hoa và nước, đúng là nơi mà bọn họ muốn tìm.
Hai người bay thẳng đến chỗ đó.
Hai người còn chưa rơi xuống đất đã cảm nhận được cảm giác tươi mát đập vào mặt.
Loại cảm giác này, dùng thuật ngữ hiện đại chính là nhiều dưỡng khí mang điện tích âm thiên nhiên, dùng thuật ngữ thời Viễn Cổ Hồng Hoang chính là linh khí rợp trời.
Đối với bọn họ mà nói, nơi này chính là cực kỳ thích hợp để chuyển vào không gian.
Lúc Lý Văn Li rơi xuống mặt đất trên mặt hiện lên ý cười.
"Sao vậy?" Bạch Quân Quân hơi nghi ngờ một chút.
Nơi này đẹp thì đẹp, sao lại vui vẻ như vậy?
Lý Văn Li nói: "Nơi này, có một Tiểu Thủy Linh."
"Thủy Linh?" Mắt Bạch Quân Quân sáng rực lên.
Trước đó bọn họ từng gặp được một Thuỷ Linh ở thành Phục Ba.
Khi đó Lý Văn Li đã hào phóng tặng cho Bạch Linh Vũ, lần này hai người lại gặp được Thuỷ Linh lần nữa, Bạch Quân Quân mặc dù có động tâm, nhưng rất nhanh đã kiềm chế lại, chỉ tự nhiên phất tay với Lý Văn Li: "Thủy Linh này tặng cho ngươi."
Lý Văn Li cong môi: "Làm phiền đại tiểu thư giúp ta trông coi xung quanh một chút."
"Hiểu rồi." Bạch Quân Quân gật đầu, đặt cây bắt muỗi trên bả vai xuống mặt đất.
Sau khi cây bắt muỗi được thả xuống mặt đất một lần nữa, vui vẻ chạy về phía đầm nước.
Cảm giác của cây cỏ đối với nguồn nước bẩm sinh đã nhạy cảm, dù sao chúng nó dựa vào nước để sinh tồn.
Lúc trước tiểu thự sam ở thành Phục Ba cũng vui đến quên cả trời đất, thậm chí còn bởi vì hấp thu quá nhiều nước linh khí mà đột nhiên lớn lên.
Nhưng giống loài như thự sam chỉ có thể dựa vào chính mình tuần hoàn tiêu hoá từng chút xíu một mới có thể thăng cấp lên cao, dục tốc bất đạt về lâu về dài đối với bản thân nó mà nói là bất lợi.
Cái này giống như độ cao của cây tử đàn khác biệt so với những cây rỗng ruột bình thường.
Cây tử đàn mặc dù phát triển chậm chạp nhưng trăm ngàn năm sau trở thành trân phẩm hiếm thấy đáng giá ngàn vàng, cây rỗng ruột mặc dù lớn nhanh, ngoại trừ bị người khác tới bổ làm củi thì không có tác dụng khác.