Đương nhiên, nói đến những thứ này đều xa, bây giờ cây bắt muỗi nhìn thấy đầm nước có linh khí thì vui sướng tiến đến ngâm chân.
Bạch Quân Quân nghĩ một chút, cũng xách thự sam từ trong không gian đi ra để nó cũng được đánh chén một bữa ngon.
Nói ra thì từ lúc có thêm một đình viện nhỏ trong không gian, Bạch Quân Quân đã rất lâu không rút lấy nước kỳ mộc của tiểu thự sam.
Tiểu thự sam không nghĩ tới sẽ có một ngày Bạch Quân Quân còn nhớ tới mình, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Bạch Quân Quân sắp xếp xong cho một cái cây một ngọn cỏ thì ngồi xuống bên cạnh.
Lúc này Lý Văn Li đi từng bước một vào trong nước, cho đến khi dòng nước lạnh buốt dâng cao đến eo, khó khăn lắm mới dừng lại.
Ngón tay hắn bấm niệm pháp quyết, nói lẩm bẩm ở trong nước.
Trong thoáng chốc trên mặt nước bỗng nhiên xuất hiện một ánh sáng màu bạc yếu ớt, tựa như mặt trăng ở dưới đáy hồ, bị người ta lắc lư tràn ra ánh sáng màu mè tràn đầy mỹ cảm.
Nhưng mỹ cảm rất nhanh đã bị ý định chém giết thay thế.
Chỉ thấy ánh sáng màu bạc này đột nhiên sáng như ban ngày, mặt hồ yên ả cũng dần dần nổi lên gợn sóng, bọt nước càng ngày càng cao, rất có dáng vẻ muốn bao trùm lấy Lý Văn Li.
Cây bắt muỗi và tiểu thự sam ở bên bờ cũng cảm nhận được hồ nước không thích hợp, tiểu thự sam không thể động đậy, nó đang run rẩy ở trong cái sọt, cây bắt muỗi vốn dĩ định chạy, nhưng nhìn thấy tiểu thự sam lẻ loi trơ trọi ở chỗ này rất là đáng thương, lo lắng nó thật sự bị cuốn vào trong nước mà toi mạng, không có cách nào cả, chỉ có thể cắn răng nhảy vào trong cái sọt của tiểu thự sam, sau đó nghiêm túc dùng lá cây che đi thân cây, ý đồ tăng thêm cho nó một chút sức mạnh.
" ..."Tiểu thự sam: Đần độn.
"..." Cây bắt muỗi: Ây, sợ hãi.
Bạch Quân Quân ở bên bờ bình tĩnh nhìn một cây một cỏ biểu diễn, cũng không muốn ra tay cứu giúp một chút nào.
Lại nói đến bên trong hồ nước, Lý Văn Li rất nhanh đã tìm được vị trí của Thủy Linh, hắn đột nhiên xuất lực, tiếp theo xé rách quyền khống chế hồ nước của Thủy Linh.
Sau khi dị năng hệ thuỷ của Lý Văn Li được khai phát, vẫn luôn không có Thủy Linh vào ở, lúc này trong cơ thể của hắn giống như lòng sông khô cạn, đang chờ nước sông rót vào liên tục không ngừng đây.
Một con cừu non ấm no lâu dài sao có thể đối đầu được với một sói đói bụng đã lâu?
Hai người đánh giằng co rất nhanh đã có thắng bại, Thủy Linh đối với quyền khống chế hồ nước bị Lý Văn Li thay thế từng chút một.
Cuối cùng nó bị quăng ra khỏi mặt hồ, ánh sáng trên hồ nước nhất thời tiêu tán.
Một cái hồ lớn như vậy mà chỉ có một giọt nước lớn chừng nắm đấm toả ra ánh sáng dìu dịu yếu ớt sáng loáng.
Lúc Bạch Quân Quân cho là Lý Văn Li sẽ hấp thu nó vào khí hải, Lý Văn Li lại vung tay lên bỏ Thủy Linh vào không gian.
Thủy Linh rơi vào viện tử trong không gian hình thành một vũng nước nhỏ, vũng nước từ từ lớn lên, cuối cùng biến thành hồ nước chỉ to bằng cái thùng tắm.
Nước này trong vắt dịu dàng, lập tức thăng cấp cho viện tử bức bách.
Bạch Quân Quân ngạc nhiên nhìn sang hắn: "Ngươi làm gì vậy?"
Không phải đã nói Thủy Linh này cho hắn sao?
Lý Văn Li thản nhiên cong môi: "Thủy Linh này quá nhỏ, không đủ cho thiếu gia nhét kẽ răng."
"..." Bạch Quân Quân.
Lý Văn Li chỉ cười hì hì đi từ trong nước ra.
Không còn Thủy Linh, nơi này linh khí nhất thời thiếu đi mấy phần, cây bắt muỗi và tiểu thự sam cuối cùng cũng hoàn hồn từ trong cảm giác cấp bách.
Lúc này nước không còn trong veo như vừa rồi, nhưng một cây một cỏ nhặt về một cái mạng vẫn rất vui vẻ, tâm tình lại nhộn nhạo lần nữa.
Bạch Quân Quân nhìn thấy Lý Văn Li từ trong nước đi ra, cũng chậm rì rì đứng lên, nhìn về phía những bông hoa nhài sau lưng đó.
Nàng khoan thai giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng hất một cái, vô số hoa nhài từ dưới đất bay lên.
Nhân lúc chúng nó còn mang theo sự sống, Bạch Quân Quân ném bọn nó vào không gian, trong giây lát hoa nhài vây quanh đầm nước này như là chúng tinh củng nguyệt bám rễ sinh chồi.