Chỉ thấy con dao găm trên tay phải của Bạch Quân Quân ngăn cản đại đao của hắn, còn trên tay trái không biết đã có thêm một cái dùi đá từ lúc nào, lúc này cái dùi đang đâm vào bụng hắn, không chừa lại chút kẽ hở nào.
“Ngại quá, từ trước đến nay ta không bao giờ ra trận mà không chuẩn bị. Ta đã cho các ngươi đường lui, là các ngươi đụng vào ta trước.”
Nói xong một câu cuối cùng, Bạch Quân Quân dùng sức rút mạnh tay ra.
Nam nhân lảo đảo hai bước rồi chậm rãi quỳ xuống đất.
Chỉ trong chớp mắt, nhóm thổ phỉ quy mô lớn này chỉ còn lại hai người đang áp chế Khâu Đại.
Nhưng hai người kia nhìn thấy đã hết hy vọng liền lập tức quay đầu chạy trốn.
Không đợi bọn họ đi xa, hai mũi tên đã đâm thẳng vào ngực bọn họ, hai người kinh ngạc quay đầu lại.
Người ra tay dĩ nhiên là Khâu Đại vẫn bị bọn họ áp chế.
Khâu Đại cũng nửa quỳ trên mặt đất, khoảnh khắc này, đáy mắt hắn đỏ như máu nhìn chằm chằm hai người này.
Nhìn thấy bọn họ chậm rãi ngã xuống đất, hắn mới thở hổn hển từng ngụm.
Lúc này, trong lòng hắn chỉ quanh quẩn câu nói kia của Bạch Quân Quân, ngươi không tàn nhẫn với bọn họ thì bọn họ sẽ tàn nhẫn với ngươi, ngươi chết rồi ai sẽ bảo vệ thê nhi, phụ mẫu của ngươi?
Lúc trước hắn vẫn chưa có ý thức mãnh liệt như vậy, cho đến vừa rồi nhìn thấy nhị đệ, tam đệ, thậm chí phụ thân lần lượt rơi vào tình cảnh nguy hiểm, cuối cùng hắn mới lĩnh hội được ý tứ chân chính trong câu nói này của Bạch Quân Quân.
Vì thế khi thấy hai người này muốn chạy trốn, hắn không hề nương tay.
Nếu không bắt hai người này lại, chỉ sợ quãng đường tương lai bọn họ sẽ bị hai người này trả thù tựa như hôm nay, mà bọn họ vốn không có nhiều tinh lực như vậy để đối phó với loại tập kích bất ngờ thế này.
Lúc này tuy bọn họ đã hợp lực giết chết những thổ phỉ này nhưng phe mình cũng phải trả một cái giá cực kỳ đau đớn.
Thương thế của Khâu Nhị và Khâu Tam vô cùng nghiêm trọng, hai người bọn họ đều bị đại đao rắn chắc sắc bén chém trúng, lúc này vết thương trên lưng rất sâu, có thể nhìn thấy máu tươi chảy ra không ngừng.
Mặc dù lão Khâu thúc đã dày dặn kinh nghiệm trong quân doanh nhưng bây giờ rốt cuộc đã tuổi già sức yếu, vật lộn với kẻ ra tay tàn nhẫn như vậy, cho dù không đến mức gục ngã chỉ sau một đòn nhưng cũng không chiếm được bất kỳ ưu thế nào, bây giờ trên người cũng nhiều chỗ bị thương.
Ông nhìn thấy hai tiểu nhi tử bị thương, cũng bất chấp tình trạng thương tích của chính mình, vội vàng kiểm tra vết thương cho hai nhi tử.
Nhưng vết thương của hai người bọn họ thật sự rất nghiêm trọng, tuy ông đã lấy tất cả thuốc trị thương ra nhưng vẫn không có hiệu quả gì cả.
Dòng máu kia dường như tuôn mãi không ngừng.
Sắc mặt của Khâu Nhị và Khâu Tam càng lúc càng tái nhợt, ánh mắt cũng dần dần tan rã.
Một đại nam nhân như lão Khâu thúc cũng nhịn không được bi thương rơi lệ.
“Con ơi, để cha tìm đại phu cho các con, các con đừng nóng vội.”
“Ta đi tìm thảo dược cầm máu.”
Khâu Đại cũng sốt ruột chạy thẳng vào trong rừng cây.
Cảnh tượng lúc Bạch Quân Quân dẫn theo Lưu thị và mọi người trở về nhìn thấy là Khâu Nhị và Khâu Tam đang hấp hối còn lão Khâu thúc đang khóc lóc tựa như một đứa trẻ.
“Rốt cuộc chúng ta đã làm sai điều gì, nếu ông trời thật sự muốn lấy mạng của một người thì hãy lấy mạng của ta đi là được. Các con ta đã làm sai điều gì chứ?”
Trái tim của lão Khâu thúc như bị dao cắt, ông thì thầm, nước mắt giàn giụa trên mặt.
“Nhị thúc, tam thúc, hai thúc đừng chết, Tiểu Sơn muốn chơi đùa với hai thúc mà.”
Tiểu Sơn nhìn thấy hai thúc thúc vẫn luôn chơi đùa với mình ngã vào trong vũng máu, sốt ruột bổ nhào vào bên người bọn họ, ngay cả Lưu thị cũng tay chân luống cuống bật khóc.
Có thể nhìn ra được tình cảm của người một nhà này cực kỳ sâu sắc.
Bạch Quân Quân nhìn thấy dáng vẻ này của bọn họ, yên lặng ngồi xổm xuống bên cạnh Khâu Nhị và Khâu Tam, đưa tay kiểm tra sơ qua mạch của bọn họ.
Nàng có thể cảm giác rõ ràng rằng chức năng tim phổi của bọn họ đang từ từ trở nên yếu hơn, chỉ chốc lát nữa sẽ lên cơn sốc.
Nàng híp mắt, cắn răng thúc giục dị năng rót thẳng vào trong cơ thể của bọn họ, trước tiên ổn định tâm mạch của bọn họ.
Đối với nàng, Khâu gia là người đầu tiên ra tay giúp đỡ nàng vô điều kiện.