Hơn nữa ở chung mấy ngày nay cũng làm nàng cảm nhận được lòng nhân hậu và thuần phác của người một nhà bọn họ.
Người một nhà như vậy không nên bị chia cách bởi sự sống và cái chết thê thảm.
Bạch Quân Quân quyết định cứu người.
...
“Ta biết có một loại thuốc cứu mạng, bây giờ ta đi chuẩn bị, các ngươi đừng hoảng hốt, vả lại tạm thời cũng đừng di chuyển bọn họ.”
Lão Khâu thúc nhìn nàng với vẻ mặt mong mỏi: “Quân Quân cô nương, lời cháu nói là thật sao? Thật sự có thể cứu hai nhi tử của ta sao?”
“Có thể.” Bạch Quân Quân chắc chắn gật đầu.
Đúng lúc này, Khâu Đại cũng vội vội vàng vàng trở lại, không biết hắn hái một đống cỏ dại lá cây từ đâu ra, trên mặt cũng giàn giụa nước mắt, có thể thấy được tình trạng thương tích của các tiểu đệ đã giáng cho hắn một đòn cực kỳ mạnh.
“Gần đây không có cây mây cầm máu, trước tiên dùng rau gai xử lý tạm đã. Chúng ta lập tức cõng đệ đệ quay về núi săn bắn, nơi đó có rất nhiều dây mây cầm máu, nhất định có thể cứu được đệ đệ.”
Bọn họ mới rời đi một ngày, bây giờ nhanh chóng trở về vẫn kịp.
Bọn họ không đi Bích Lạc thành gì đó nữa, cho dù bị bắt sung quân hắn cũng không quan tâm, chỉ cần có thể cứu đệ đệ thì có thể hy sinh tất cả.
Vẻ mặt Khâu Đại sốt ruột, hận không thể lập tức dẫn bọn họ quay về ngọn núi nơi họ vẫn ở kia.
“Đừng nóng vội, ngươi nán lại đây trông coi bọn họ, ta đi chuẩn bị phương thuốc hiệu quả nhanh.”
So với sự sốt ruột luống cuống của Khâu Đại, Bạch Quân Quân quả thật cực kỳ vững vàng.
Không đợi Khâu Đại hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành, nàng đã chạy vào trong rừng rậm.
Đương nhiên Bạch Quân Quân không biết phương thuốc hiệu quả nhanh cải tử hoàn sinh gì đó.
Nhưng dị năng hệ Mộc của nàng có chức năng chữa bệnh.
Nhưng mà nàng không thể công khai sử dụng dị năng ở đây, chỉ có thể lấy cớ chuẩn bị thuốc đặc hiệu để triển khai dị năng.
Bạch Quân Quân chạy vào trong rừng, tùy tiện nhặt một vài lá cây rồi nghiền nát chúng, sau đó điều động dị năng của mình.
Cho dù bây giờ dị năng còn rất nhỏ nhoi yếu ớt nhưng trút xuống toàn bộ năng lực để cứu sống hai người đang hấp hối chắc hẳn không phải là việc gì khó cả.
Nhưng e rằng nàng phải nuôi dưỡng lại từ đầu dị năng mà thời gian vừa rồi đã cực kỳ vất vả mới có thể nuôi dưỡng ra.
Nhưng bây giờ đang trong lúc nguy cấp, nàng cũng không cho phép mình suy nghĩ quá nhiều.
Bạch Quân Quân hít sâu một hơi, ép toàn bộ nước từ mầm đậu nhỏ màu xanh trong khí hải ra, một giọt nước cỡ hạt vừng xuất hiện trên đầu ngón tay nàng.
Bạch Quân Quân hơi đau lòng và không nỡ nhỏ giọt nước vào trong lá cây đã được nghiền nát.
Vì để ngụy trang cho càng giống hơn, nàng còn cởi túi nước xuống, đổ lá cây bị nghiền nát có chứa dị năng vào túi. Đợi sau khi chuẩn bị xong xuôi không chút sơ hở, nàng còn không yên tâm mà uống thử một ngụm.
Một vị chát không thể tả nổi tràn vào miệng, phỏng chừng là hương vị của lá cây không biết tên kia, ngoài ra hoàn toàn không cảm nhận được dị năng được thêm vào.
Nhưng cũng chỉ cần một ngụm nhỏ này, toàn thân nàng cảm thấy khoan khoái, mỏi mệt chồng chất hai ngày nay tan thành mây khói.
Bạch Quân Quân cảm khái không hổ là phương thuốc hiệu quả nhanh cải tử hoàn sinh mà “máu” của mình hóa thành, như vậy xem ra, không tin không thể cứu được mạng nhỏ của Khâu Nhị và Khâu Tam.
Bạch Quân Quân không hề chậm trễ, cầm túi nước chạy về.
Mọi người thấy Bạch Quân Quân trở về, tất cả đều nhìn nàng bằng vẻ mặt mong mỏi.
Chỉ chốc lát sau khi Bạch Quân Quân rời đi, dấu hiệu sinh tồn của Khâu Nhị và Khâu Tam càng yếu đi, vừa rồi còn có thể nghe hiểu lời nói của phụ thân, an ủi cháu trai nhỏ đừng khóc mà bây giờ ý thức của hai người đã dần dần mơ hồ tan rã.
“Đút thuốc cho bọn họ, không được lãng phí dù chỉ một giọt.” Bạch Quân Quân nói xong, đưa túi nước qua.
Khâu Đại nghe vậy lập tức cẩn nhận nhận lấy túi nước, trước tiên đút cho lão nhị mấy ngụm rồi lại đút cho lão tam.
Nhưng mà làm cho bọn họ khiếp sợ chính là không bao lâu sau khi đút nước, vết thương do đao chém trên lưng lão nhị và lão tam dần dần cầm máu, thậm chí dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ khép lại của miệng vết thương.