“Lần này tin tức của ta tuyệt đối vô cùng nóng hổi, các ngươi không thể nào thốt ra tin tức của ta không đáng giá nữa.”
“…” Bạch Quân Quân.
“…” Lý Văn Li.
Lâm nương tử cũng không thừa nước đục thả câu, dứt khoát tiến đến trước mặt hai người: “Đất Đông thật sự bị cửu Hoàng tử nắm giữ rồi.”
“Cái gì?” Bạch Quân Quân nhướng mày.
“Hôm qua ta đã nói gì nào? Ta không nói sai chứ? Sự xuất hiện của thanh xà kia quả nhiên là điềm báo đúng không? Sáng sớm hôm nay liền truyền đến tin tức đất Đông đổi chủ rồi, tam Hoàng tử bị cửu Hoàng tử bắt rồi.” Lâm nương tử lộ ra vẻ nhiều chuyện.
“Bên kia thế nào?” Đương nhiên Bạch Quân Quân muốn hỏi dân chúng bình dân ở đất Đông, đất Đông đổi chủ thì bọn họ phải lo liệu thế nào?
“Không biết nữa.” Lâm nương tử nhún nhún vai: “Ta chỉ nghe nói ngoại công của Đông vương bị cửu Hoàng tử bắn một mũi tên xuyên qua, phụ tử Lâm Thượng vừa chết, trong thoáng chốc Đông vương trở nên tứ cố vô thân, không chống đỡ được bao lâu đã bị cửu Hoàng tử bắt.”
Lâm nương tử thổn thức không thôi, chiến trưởng quả nhiên thay đổi trong nháy mắt, ai mà ngờ rằng cửu Hoàng tử ba năm trở lại đây không có tiếng tăm gì lại đột nhiên nổi lên, hắn giống như mãnh hổ xuống núi, lập tức chiếm được đất Đông.
Nếu cửu Hoàng tử thừa dịp tình thế có lợi này tiếp tục tiến lên phía trước thì chỉ sợ lão Nhị, lão Đại cũng không có cách nào chống lại.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đưa mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng hiểu được vì sao Văn Nhân Phinh Đình lại có ý đồ tổ chức tiệc đón tiếp tẩy trần vào lúc này.
Hóa ra là muốn thừa dịp Vũ Văn Tuyên còn chưa đứng vững, giáng cho hắn một đòn, để hắn khỏi hung hăng kiêu ngạo thừa thắng xông lên.
Vậy yến tiệc đón tiếp này, Bạch Quân Quân lại không thể không đi.
Bạch Quân Quân chỉ có thể tạm thời đặt chuyện nuôi ong xuống, nghiêm túc chuẩn bị cho yến hội buổi tối.
…
Tới chạng vạng, Lý Văn Li làm cho Bạch Quân Quân vài món ngon trước, Bạch Quân Quân ăn uống no đủ mới thay y phục.
Lần này giấc mộng trở thành người chải tóc của Bạch Táp Táp rốt cuộc cũng có cơ hội thực hiện.
Nói ra thì, thứ mà các tiểu thư của Bạch phủ phải học rất nhiều, mỗi cung yến khác nhau lại phải phối hợp kiểu tóc, trang điểm khác nhau, đây là nền tảng của những điều cơ bản nhất.
Vốn ở độ tuổi này của nàng không có cách nào hoàn thành kiểu tóc cung yến, thế nhưng Bạch Táp Táp không phải cô nương tầm thường, sức lực của nàng vô cùng lớn.
Đối với nàng mà nói chuyện làm mấy kiểu tóc này vô cùng dễ dàng.
Bạch Táp Táp thành thục bảo trưởng tỷ ngồi ngay ngắn còn mình lại kéo một chiếc ghế nhỏ đến rồi đứng lên trên, trong thoáng chốc thân hình nho nhỏ cao hơn trưởng tỷ một cái đầu.
Sau đó nàng cẩn thận tỉ mỉ bắt đầu làm tóc.
Tay của Bạch Táp Táp thật sự linh hoạt, chẳng bao lâu sau đã làm cho mái tóc của Bạch Quân Quân trở nên ngay ngắn.
Chờ Bạch Quân Quân ngẩng đầu khỏi quyển sách ba trăm sáu mươi câu hỏi về nuôi ong, tiểu cô nương Bạch Táp Táp đã giúp nàng chuẩn bị xong xuôi hết thảy.
Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua chính mình trong gương, không khỏi ngạc nhiên, không ngờ rằng bàn tay của Bạch Táp Táp lại khéo léo như vậy, biến nàng trở thành dáng vẻ đẹp nhất của mỹ nữ cổ trang.
Bạch Quân Quân hài lòng sờ khuôn mặt của Bạch Táp Táp: “Được lắm Táp Táp, thật sự là áo bông nhỏ tri kỷ của trưởng tỷ, sau này ai cưới muội thì tuyệt đối là phúc khí của hắn.”
Bạch Táp Táp bị trưởng tỷ trêu chọc như vậy, mặt thoáng chốc trở nên ửng đỏ, nàng thẹn thùng cúi đầu: “Muội không muốn xuất giá đâu, muội muốn hầu hạ trưởng tỷ cả đời.”
Trẻ em trước nay đều là như vậy, Bạch Quân Quân không để bụng, chỉ sờ sờ đầu nàng: “Đợi muội lớn lên rồi sẽ không nghĩ như vậy nữa.”
“Muội sẽ không đâu.” Bạch Táp Táp bày ra vẻ mặt nghiêm túc, xuất giá có gì tốt chứ, còn không bằng vẫn theo trưởng tỷ dạo chơi thiên hạ hành hiệp trượng nghĩa.
Hai người đang nói thì Bạch Linh Vũ ở bên ngoài chạy vào, nhìn thấy dáng vẻ hoa y cẩm phục châu thúy đái diện* của Bạch Quân Quân, lập tức nhìn đến mức sững sờ
“Trưởng tỷ… tỷ thật giống tiên nữ hạ phàm.”