Vũ Văn Tuyển nhấc chân đạp lên ngực hắn, giọng nói vừa trầm thấp vừa lạnh bạc:
“Ngươi cả gan dám gạt ta!”
“Thuộc hạ… Những gì thuộc hạ nhìn thấy đều là sự thật! Quân Quân cô nương bị tam hoàng tử bám riết, quyết không chịu nhục nên đã ngã xuống nước, tuy rằng thuộc hạ muốn tới cứu nhưng sông lớn chảy xiết, không thể thay đổi được gì.”
Vũ Văn Tuyển híp mắt hỏi:
“Ý của ngươi là… Bạch Quân Quân đang ở hoàng đô là giả sao?”
Người nọ lập tức phủ phục trên mặt đất, dập đầu lia lịa: “Thuộc hạ không dám đoán bừa, nhưng tin này tức sớm không tới muộn không tới, lại truyền ra ngay lúc chủ tử chiếm đóng vùng đất phía đông, chỉ e có kẻ rắp tâm muốn giở trò lường gạt.”
Đáy mắt Vũ Văn Tuyển sâu thăm thẳm.
Người nọ tiếp tục nói: “Xin chủ tử minh giám! Thuộc hạ tuyệt không dám có nửa lời giả dối!”
Vũ Văn Tuyển tiếp tục đã hắn ngã lăn ra mặt đất, vốn định giết thẳng tay cho hả giận, nhưng cuối cùng vẫn như e ngại điều gì đó mà kiềm chế ý định giết người: “Mặc kệ trước kia ra sao, nếu ngươi đã đi theo ta thì chỉ có thể trung thành với ta, nếu không… Ta nhất định sẽ khiến cho ngươi hối hận khi xuất hiện bên cạnh ta, cút!”
“Đa tạ chủ tử khai ân!” Người nọ như được đại xá, dập đầu lạy lục Vũ Văn Tuyển liên hồi, sau đó mới chật vật lui ra ngoài.
Tới khi nơi này chẳng còn ai, Vũ Văn Tuyển mới lẳng lặng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời kia, đáy mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Trong góc khuất của khoảng sân, một người trẻ tuổi bỗng dưng xuất hiện.
Vũ Văn Tuyển nhàn nhạt liếc hắn ta một cái: “Bảo người ở hoàng đô tập trung tinh thần, trình báo cho ta biết toàn bộ tin tức của Bạch phủ, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn.”
“Tuân mệnh.” Người nọ nhận lệnh, sau đó biến mất khỏi nơi này không một dấu vết.
“Quân Quân…” Vũ Văn Tuyển lẩm bẩm: “Nàng sẽ tha thứ cho ta chứ?”
Tất nhiên Bạch Quân Quân không thể nào biết được tình hình ở vùng phía đông, lúc này nàng đang sửa sang lại y quan, chuẩn bị đi dâng hương.
Đúng vậy, trong bữa tiệc mừng nhận đất phong kia, Vũ Văn loan phi có nói muốn làm gì đều có thể nói với hắn, hắn sẽ dùng hết khả năng của mình để thỏa mãn.
Vì thế Bạch Quân Quân nói muốn đến Pháp Hoa Tự lập bài vị cho tộc nhân đã qua đời.
Vũ Văn loan phi thoáng sửng sốt, Pháp Hoa Tự kia đã trở thành ngôi chùa của hoàng tộc từ lâu, nhưng nghĩ đến Bạch Quân Quân ba năm không về, có lẽ không biết sự thay đổi này. Còn nữa, Pháp Hoa Tự vốn là ngôi chùa linh nghiệm nhất hoàng đô, có rất nhiều sĩ tộc tới nơi đó cầu phúc, Bạch Quân Quân đề ra yêu cầu này cũng không quá đáng.
Hắn gật đầu bảo rằng: “Chuyện này ngươi chỉ cần bảo với Phinh Đình là được.”
Sau khi tiên đế qua đời, những phi tử ông ta để lại cảm thấy khá khó xử.
Trước kia khi hoàng đế đăng cơ, những phi tử của tiên đế sẽ được chuyển tới biệt cung an hưởng tuổi già.
Nhưng hiện giờ hoàng đế vẫn còn chưa được định, phi tử của tiên hoàng rời đi không được, mà ở lại cũng không hay.
Cuối cùng, thái hậu ra lệnh đưa tất cả phi tử của tiên đế tới Pháp Hoa Tự tụng kinh cầu phúc cho tiên hoàng.
Để tránh tai mắt người đời, nơi này cũng từ ngôi chùa mở cửa cho người tứ xứ biến thành ngôi chùa của hoàng tộc, chỉ có người cầm lệnh bài của hoàng gia mới được ra vào.
Bây giờ Bạch Quân Quân đã xin được một tấm lệnh bài, có thể đường đường chính chính tới Pháp Hoa Tự.
Hôm nay chính là ngày bọn họ được phép tới Pháp Hoa Tự.
Dù sao thì đây cũng là chùa miếu của hoàng tộc, không phải chỉ cần có lệnh bài là được phép tự do ra vào, hai người khó lắm mới có được cơ hội để hai người cùng vào một lượt, cho nên Bạch Quân Quân và Lý Văn Li nhất quyết không để mọi người đi theo.
So với trước đây, hiện giờ A Đao đã quen với việc bị bỏ lại, cho nên bọn họ nói muốn tới chùa Pháp Hoa, A Đao cũng không có ý kiến gì.
Có điều hai người này cũng “thật là tinh tế”, trước khi đi còn sợ mọi người ở lại nhàm chán, sắp xếp cho bọn họ một mớ công việc.
Nhiệm vụ của A Đao là mua gỗ về sửa sang lại ngôi nhà.
Dù sao thì ngoại trừ cửa lớn, phòng bếp cùng với Tuyết Viên, thậm chí bọn họ chẳng có lấy một căn phòng nào trông giống nơi tiếp khách, gánh thì nặng mà đường thì xa!
Thậm chí tới cả lớp trẻ nhỏ như Bạch Táp Táp, Bạch Linh Vũ cùng với Tiểu Thố cũng có nhiệm vụ của mình!