Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 618 - Chương 618. Chặn Lại

Chương 618. Chặn lại Chương 618. Chặn lại

Lý Văn Li vẽ cho bọn họ bản vẽ chế tạo rương gỗ, bảo bọn họ có rảnh thì làm thêm mấy cái rương gỗ nữa.

Mọi người nhìn mấy chiếc rương gỗ hình vuông trong tranh, nhất tời không biết chúng được dùng với mục đích gì.

Bạch Quân Quân hết lời tâng bốc, nói đây là nhà của ong mật, về sau bọn họ muốn làm một trại chăn nuôi ong mật.

“???” Mọi người đều ngẩn ra.

Trại chăn nuôi ong mật? Ong mật mà cũng nuôi được sao?

Bạch Quân Quân tỏ vẻ hiểu biết mà gật đầu lia lịa: “Tóm lại các ngươi cứ làm là được rồi, tương lai nhất định có chỗ dùng.”

Nếu Bạch Quân Quân đã nói như thế, bọn họ còn có thể nói cái gì được nữa?

Vì thế A Đao đưa Tiểu Thiền và Tiếu Diện ra ngoài mua gỗ, bạch ào ào nghiên cứu bản vẽ, lão tăng, Tiểu Thố và Tiểu Vũ nhân lúc đang rảnh rỗi mà nhỏ cỏ trong đình viện.

Mọi người trong Bạch phủ ai nấy đều bận rộn, vui vẻ vô cùng, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cũng không nhường một tấc.

Hai người ngồi xe ngựa Văn Nhân thướt tha phái tới đi về phía Pháp Hoa Tự kia.

Pháp Hoa Tự nằm ở phía tây của hoàng đô, có hơn hai ngàn năm lịch sử, từ xưa tới nay, đây là nơi tạo ra không ít cao tăng đức độ hơn người.

Nghe nói những Tháp Xá Lợi ở nơi này đã chất thành một khu rừng.

Chỉ có cao tăng đại đức mới có cơ hội được vào Tháp Xá Lợi, bỏ hạt xá lợi của mình vào đó.

Xá lợi được chất thành rừng như vậy, có thể thấy được lịch sử nơi này sâu rộng đến nhường nào.

Tuy rằng quốc giáo của nơi này là đạo Vu Thần, nhưng ngôi chùa thế này vẫn có thể sừng sững ngàn năm, sở hữu vô số tín đồ.

Năm đó đại thúc què chân đã dùng danh nghĩa khách hành hương để vào trong đó sống, vào một ngày trăng không thanh gió không mát, ông ta lén lút tìm mật đạo từ rừng xá lợi của Pháp Hoa Tự đi vào địa cung của nơi này, bỏ vào trong ấy một cuốn “những cái khó của nghề nông”.

Quả thật, đại thúc què chân không thể nào ngờ được có một ngày kia, Pháp Hoa Tự lại trở thành lâm viên của hoàng gia, còn cuốn “những cái khó của nghề nông” kia, cũng có thể không quay về được nữa.

Hai người ngồi xe ngựa đi vào Pháp Hoa Tự, lúc này mới phát hiện ở cửa Pháp Hoa Tự còn xuất hiện một chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy, nhìn kỹ trên xe ngựa, có ý hiệu của hoàng tộc.

Bạch Quân Quân đang cảm thấy quái lạ, liền trông thấy Điểm Hồng từ trên xe ngựa xuống dưới.

Bạch Quân Quân sửng sốt.

Chẳng lẽ hôm nay Văn Nhân thướt tha cũng tới đây bái phỏng?

Bạch Quân Quân vừa mới nảy ra ý nghĩ này, Văn Nhân thướt tha đã bước ra từ bên trong xe ngựa.

Nàng ta nhìn thấy Bạch Quân Quân và Lý Văn Li, chỉ nhàn nhạt gật coi như lời chào hỏi.

Ở phía chân núi đã có chúng tăng nhân đứng đó đợi sẵn, nhìn thấy Văn Nhân thướt tha xuất hiện, bọn họ lập tức cất cao giọng:

“A di đà phật, vương phi nương nương đại giá quang lâm, lão tăng không tiếp đón từ xa, hổ thẹn, bần tăng lấy làm hổ thẹn!”

Người đi đầu là một ông già có cài đầu tròn vo như bánh trôi.

Ông ta đang dẫn đầu các hòa thượng ở đây, đứng trước cửa nghênh đón nữ nhân tôn quý nhất hoàng đô này.

Văn Nhân thướt tha vận y phục bằng lụa trắng muốt, từ tốn đi đến trước mặt phương trượng, khom lưng hành lễ:

“Xin phương trượng đừng nói như vậy, thứ cho bổn cung đường đột tới đây, quấy rầy phương trượng.”

“Chữ hiếu của vương phi cảm động trời xanh, sao có thể gọi là quấy rầy, chúng ta đã chuẩn bị kiệu không mành, xin mời vương phi lên kiệu.”

Phương trượng nói dứt lời bèn lùi lại một bước, phía sau bọn họ có một chiếc kiệu không mành có mái che.

Văn Nhân thướt tha gật đầu, ngựa quen đường cũ đi về phía ấy. Sau khi nàng ta lên kiệu, thị vệ tháp tùng nàng ta cũng tự giác tiến tới khiêng chiếc kiệu lên, sau đó đội thị vệ của hoàng tộc bắt đầu bộ hành về phía Pháp Hoa Tự.

Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cũng đuổi theo phía sau, nhưng khi vào cửa lại bị một chú tiểu ngăn cản.

“Đợi đã nào, ai dám trà trộn vào đám đông.”

“…” Bạch Quân Quân cạn lời, nhìn cậu ta mà hỏi: “Không nhìn thấy chúng ta tới đây cùng với vương phi hay sao?”

“Tiểu tăng chẳng có tài cán gì, chỉ có mỗi bản lĩnh nhớ mặt người khác là tạm được, cho nên mới được phái đến nơi này canh phòng. Ta chưa từng gặp các vị trong đội tháp tùng của vương phi.” Chú tiểu nghiêm nghị trả lời.

Dù Bạch Quân Quân đã hiểu rõ sự nghiêm chỉnh của Pháp Hoa Tự này, còn tưởng rằng có thể trà trộn vào trong, vậy mà ở đây còn có kẻ phân biệt được mặt mũi của người khác.

Bạch Quân Quân chẳng còn cách nào khác, chỉ còn cách đưa ra lệnh bài giắt bên eo, mà động tĩnh bên này cũng khiến cho những người đi đằng trước chú ý tới.

Bình Luận (0)
Comment