Không có còn cách nào khác, từ khi nơi này trở thành lãnh địa của hoàng gia, đã lâu lắm rồi bọn họ không được tiếp đón khách hành hương tứ xứ.
Trong ba năm nay, chỉ vi làm pháp sự cho tiên hoàng, các sư thầy ở đây cũng đã thuộc làu mấy câu ấy.
Vất vả lắm mới được tiếp đón hai vị khách bên ngoài, cũng khó trách sư thầy tiếp khách cực lực đề cử nghiệp vụ như vậy.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li liếc mắt nhìn nhau, bảy ngày sau rồi đến, chuyện này thật là đúng ý bọn họ.
Dù sao với những gì bọn họ biết được về ngọn núi này, chỉ e hôm nay khó mà lấy lại được “những cái khó của nghề nông”.
Lý Văn Li làm đại diện để lại thông tin của gia phụ và tộc nhân của cả hai họ.
Sư thầy tiếp khách trịnh trọng nhận lấy giấy viết: “Xin hai vị thí chủ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ lo liệu thỏa đáng chuyện này, để cho người ở dương gian và hạ giới đều được yên lòng, xin mời hai vị xem thử khoản công đức kia một chút.”
Sư thầy tiếp khách nói xong liền giở giấy bút ra ghi.
Bạch Quân Quân tùy ý liếc mắt nhìn một cái, nhưng vừa liếc đến con số kia, nàng đã bắt đầu thấy mày váng mắt hoa.
“Một ngàn lượng bạc?”
Nếu nàng nhớ không lầm thì Pháp Hoa Tự này là một ngôi chùa có phải không? Những người này điên hết rồi sao, sao lại dám tống tiền nàng?
Sư thầy tiếp khách từ tốn nở nụ cười: “Ta biết, đối với các vị mà nói, con số này hẳn là vô cùng ít ỏi, nhưng hiện giờ thế đạo khó khăn, cho dù trong nhà chư vị nhiều tiền lắm của thì cũng không nên tiêu pha bừa bãi, cũng nên để lại một chút tiền đề phòng chuyện bất trắc xảy ra.”
“…” Bạch Quân Quân: Không, nàng không có.
Lý Văn Li cũng bất đắc dĩ, chỉ đành đỡ trán: “Một ngàn lượng bạc này… Có phải là hơi quá đáng hay không?”
“Ý của hai vị là sao?” Vẻ mặt của sư thầy tiếp khách khó hiểu.
Từ nhỏ ông ta đã có tài hùng biện, cho nên phương trượng mới giao cho ông ta công việc thương lượng với khách khứa và lấy thông tin của người đã khuất: Chức vị này cũng tương đương với chưởng quầy của khách điếm, hành nghề gần bốn mươi năm, đây là lần đầu tiên sư thầy tiếp khách có cảm giác đoán không đoán nổi tâm tư của khách hành hương.
Chưa nói đến chuyện hai vị tiểu hữu này được vương phu đưa tới đây, chỉ kể đến Bạch gia, nhớ năm đó chủ mẫu của Bạch gia tới đây làm công đức, mười vạn lượng cũng từng chi chứ đừng nói tới một ngàn lượng bạc, như vậy cũng đâu gọi là nhiều.
Sư thầy tiếp khách nghĩ đủ mọi đường, đang định tiếp tục suy đoán ý tứ của hai người họ, Bạch Quân Quân đã từ tốn mở lời: “Chúng ta được Hàm Anh Vương giới thiệu tới đây, có thể giảm xuống một chút hay không?”
“À…” Sư thầy tiếp khách xấu hổ: “Mấy chuyện công đức như thế này, tất nhiên là càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tỏ rõ lòng thành kính.”
Tình thế giữa hai bên rơi vào bế tắc, Bạch Quân Quân vò đầu bứt óc nghĩ xem có nên chi ra khoản tiền này hay không.
Cuối cùng Lý Văn Li vỗ bàn: “Một ngàn lượng quả thật cũng không nhiều lắm, đối với chúng ta mà nói cũng chỉ là việc nhỏ.”
Dứt lời, hắn lấy từ trong tay áo ra một chiếc túi căng phồng, bên trong chứa hai mươi thỏi bạc trắng trị giá năm mươi lượng bạc, tổng cộng một ngàn lượng.
Một ngàn lượng này chính là thứ mà Vũ Văn loan phi mới ban thưởng ngày hôm qua, Bạch Quân Quân còn chưa cầm ấm tay đã bị Lý Văn Li lấy đi mất.
“Hồ ly!” Bạch Quân Quân nhìn về phía này bằng vẻ mặt đau lòng, chuẩn bị lao vào đánh với Lý Văn Li một trận.
Lý Văn Li bình tĩnh vỗ cánh tay nàng trấn an: “Từ tay ai thì trả về cho người ấy đi, có thể làm chút chuyện tốt cho cha của chúng ta thì cũng đáng tiền mà, đại tiểu thư, tiên tiêu mất rồi vẫn kiếm về được.”
Bạch Quân Quân sửng sốt, cảm nhận được lời Lý Văn Li nói có ẩn ý.
Nhưng sư thầy tiếp khách lại chẳng hiểu gì, chỉ tươi cười gật đầu phụ họa: “Công tử nói thật là phải, có mất ắt có được, hôm nay tiêu mất một ngàn lượng, một ngày nào đó nhất định sẽ có vạn lượng trở về tay.”
“Sư phụ nói rất đúng.” Lý Văn Li tự thật lòng tán thành.
Đợi sư thầy tiếp khách kiểm kê ngân lượng xong xuôi, sau sau đó để bọn họ ký công văn làm pháp sự, chuyến hành trình này của hai người cũng đi đến hồi kết.
Thấy sư thầy tiếp khách vội vàng sai người đưa bọn họ xuống núi, Lý Văn Li nói: “Chúng ta vất vả lắm mới tới được đây, hay xin các vị cao tăng ở đây thành toàn cho một chuyện, để chúng ta thắp một nén hương cho Bồ Tát để tỏ lòng thành, sư phụ thấy có được không?”
“Chuyện này…” Sư thầy tiếp khách có hơi do dự.
Không phải ông ta không muốn đồng ý, mà ông ta cũng vô cùng khó xử!