Pháp Hoa Tự nay đã khác xưa, rất nhiều cung điện chỉ cho phép phi tử của tiên hoàng ra vào, ngay cả những hòa thượng là bọn họ cũng chẳng thể đi lại lung tung.
Bọn họ còn như vậy, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li là người ngoài, càng không thể chạy lung tung, ngộ nhỡ mạo phạm quý nhân thì phải làm sao bây giờ?
Vì lý do này, sư thầy tiếp khách chần chừ không dám đồng ý.
“Mong hai vị thí chủ thứ lỗi, chúng ta cũng có nỗi khó xử riêng.”
“Được thôi.” Lý Văn Li gật đầu tỏ vẻ rất hiểu lý lẽ, sau đó đưa theo Bạch Quân Quân ra ngoài.
Tri Khách nhìn thấy hai người họ tỏ vẻ biết điều như vậy, nhất thời cảm thấy mình đã cũng hơi quá đáng, rõ ràng là… vẫn có những nơi bọn họ có thể đặt chân tới, vậy mà ông ta lại vì sợ phải gánh vác trách nhiệm mà không đưa bọn họ đi.
Sư thầy Tri Khách thầm nhủ trong lòng, lần sau, nếu bọn họ vẫn nhắc tới chuyện dạo thăm chùa, ông ta nhất định sẽ dẫn bọn họ đi.
Bên kia, có chú tiểu dẫn đường, Lý Văn Li và Bạch Quân Quân rời khỏi Khách Đường, đi tiếp ra ngoài thì gặp được điện phật Di Lặc.
Phía bên trái của điện Phật Di Lặc là nơi cung phụng Vi Đà Bồ Tát, hộ pháp của Di Lặc, người y mặc giáp sắt, tay cầm lợi kiếm, khí chất vô cùng khẳng khái, vừa trông thấy y là biết đây là đường xuống núi.
Thói quen của người hay lui tới nơi cửa Phật là phải chào từ biệt Vi Đà Bồ Tát trước khi rời đi, bẩm rằng mình sắp rời chùa, khẩn cầu được bảo vệ gì đó.
Lúc này chú tiểu đang đưa hai người tới điện thờ Vi Đà Bồ Tát.
Lý Văn Li đưa mắt nhìn xung quanh, bảo rằng: “Chúng ta tới đây cùng với vương phi, vương phi còn chưa đi, xét về tình về lý, chúng ta đều không nên đi trước, hay cứ đứng đây đợi vương phi nhỉ?”
Lý Văn Li tự cũng biết sư thầy Tri Khách rất giỏi trong chuyện thương lượng, bàn bạc với kẻ khác cho nên mới thức thời rời khỏi chỗ đó.
Ra ngoài rồi, bọn họ có thể ra tay với chú tiểu chưa thấu sự đời này.
Quả nhiên, tiểu tăng kia sửng sốt một lát, sau đó gật đầu, bọn họ tới đây cùng với nhau, vương phi còn chưa đi mà hai người này đã trở về trước, xét thế nào cũng thấy không hay.
Đang lúc cậu ta do dự không biết có nên để bọn họ đợi ở đây hay không, cộng sự Điểm Lục của Điểm Hồng đã chạy tới từ đằng xa.
Điểm Lục cùng từng chải tóc giúp Bạch Quân Quân, cũng coi như người quen cũ.
Bạch Quân Quân nhìn thấy Điểm Lục chạy về phía bọn họ, vẻ mặt bỗng trở nên nhiệt tình: “Điểm Lục tỷ tỷ, tỷ muốn đưa chúng ta tới chỗ vương phi sao?”
Điểm Lục lắc đầu: “Quân quân cô nương hiểu lầm rồi, vương phi còn phải thăm nom chư vị thái phi, sau đó lại đi chép kinh phật, sợ các vị đợi lâu nên mới bảo ta tới đây nói một tiếng, hai vị không cần đợi nương nương, cứ về trước đi.”
Bạch Quân Quân: “…”
Lý Văn Li: “…”
Hai người nhìn nhau không nói gì, chỉ mong sao Điểm Lục chưa từng chạy tới chỗ này.
Chú tiểu trông thấy vậy cũng tươi cười, như vậy thì ai ai cũng mừng.
“Hai vị thí chủ, để tiểu tăng đưa hai vị xuống núi.”
Vừa nói, cậu ta vừa dẫn bọn họ ra ngoài, dù không muốn đến mấy bọn họ cũng đành phải đi theo.
Chú tiểu nọ rất tận tâm với nhiệm vụ được giao, đến khi đưa bọn họ tới tận chân núi mới chịu dừng bước.
Sau khi hai người bị ép xuống núi, bọn họ chỉ có thể cảm ơn tiểu hòa thượng và bảo cậu ta rằng bảy ngày nữa sẽ tới làm phiền.
Phu xe đưa bọn họ trở lại Bạch phủ.
Đây là phu xe của phủ hoàng tử, trên đường đi bọn họ không dám hó hé gì, nhưng khi trở lại Bạch phủ thì khác.
Hai người đợi phu xe đi xa, sau đó lại bí mật rời khỏi phủ.
Có điều lúc này vừa ra tới cửa, hai người đã cảm nhận được rõ ràng sự lạ: Ở góc khuất nào đó, có khá nhiều cặp mắt đang nhìn về phía bọn họ
Có lẽ vì yến hội ngày hôm qua, dân chúng toàn thành đều đã biết người sống trong Bạch là ai.
Nói không chừng ánh mắt của những thế lực khác cũng lẩn trong số đông này, nhìn bọn họ không rời mắt.
Bọn họ vốn định trở lại Pháp Hoa Tự thêm lần nữa, nhưng bây giờ nhận ra mọi người đang nhìn mình chằm chằm, bọn họ cũng không dám hành động bừa bãi, chỉ đành xoay người vào lại trong phủ.
Lúc đó, A Đao đã mua gỗ về.
Mọi người đang tập trung lại để thảo luận về phương pháp thiết kế và chết tác rương gỗ chứa mật ong, trò chuyện rất sôi nổi.