Vì thế, mọi người vô cùng cảm động, nước mắt nước mũi chảy tèm lem.
“Yên tâm đi, chúng ta sẽ giữ kín bí mật này!”
“Chỉ cần ta còn sống một ngày nào, trên đời này sẽ không có kẻ thứ hai biết được chuyện này.” Tiểu ve cũng bổ sung.
Bạch Quân Quân: “…”
Lý Văn Li: “…”
Hai người than thở một tiếng: “Thật ra… Nói nhiều như vậy chỉ vì muốn tỏ ý rằng, tương lai chúng ta nhất định sẽ có rất nhiều hành động kỳ quái khác thường các nữa, các ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”
Cũng bởi vì A Đao trông thấy, cho nên hai người quyết định không giấu giếm nữa, nếu không những chuyện như vậy xảy ra càng lúc càng nhiều, khó tránh sinh ra khoảng cách.
Mọi người nghiêm túc gật đầu: “Yên tâm đi, trên đời này đã không chẳng còn gì dọa được chúng ta nữa rồi.”
Thấy mọi người hết lòng thề thốt, Bạch Quân Quân im bặt, chỉ mong bọn họ đã thật sự chuẩn bị cho mình một tâm thái vững vàng để chứng kiến tất cả.
Vì thế toàn thể thành viên của đội bảy người, à không, hiện tại hẳn nên gọi là đội chín người.
Toàn thể thành viên của đội bảy người hừng hực khí thế bắt đầu “đại hội nói thật”.
Có người đi trước làm gương, Bạch Táp Táp cũng lẳng lặng đứng dậy: “Thật ra… Muội cũng có bí mật.”
Bạch Táp Táp thoáng nhìn trưởng tỷ, trông thấy nàng cổ vũ mới nghiêm túc tuyên bố: “Thật ra muội rất khỏe.”
“…”
Mọi người đã nhận ra từ lâu rồi.
“Bình thường yếu đuối vô dụng, là muội giả vờ đó.” Bạch Táp Táp ngượng ngùng cúi đầu.
“…”
Mọi người: Không, ngươi cũng không biểu hiện ra được chút yếu đuối nào.
Nhưng Bạch Táp Táp trước mặt lại chỉ bình tĩnh đưa mắt nhìn bọn họ một lượt, sau đó yên lặng đi vào đình viện.
Lúc này hòn giả sơn đầy rêu phong đang nằm sừng sững nơi đình viện, Bạch Táp Táp nhấc hai tay lên, nhẹ nhàng nhấc hòn giả sơn lên.
Mọi người: “!!!”
Hòn giả sơn này hẳn phải nặng bằng cả một cái cổng gỗ lớn!
Ít nhất cũng phải tới mấy tấn?
Bạch Táp Táp lại lại như đang nhấc một con gà con, nhẹ nhàng giơ nó lên.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì bỗng hiểu ra lời mà Bạch Táp Táp nói, quả là khi trước nàng đã giả vờ yếu đuối.
Ngày thường Bạch Táp Táp bê khúc gỗ, ôm gạch, mọi người cho rằng như vậy đã khỏa lắm rồi… vậy mà người ta còn nhấc bổng được cả một hòn giả sơn!
Mọi người tiếp tục cắn thêm một miếng mật ong, vẻ mặt vô cùng khó tin.
Bạch Táp Táp nói ra được bí mật này, bỗng cảm thấy vô cùng thanh thản, có cảm giác như được giải thoát vậy.
Không cần lừa gạt người trong nhà nữa, cảm giác này thật là tuyệt vời.
Cuối cùng nàng cũng có thể kê cao gối mà ngủ, không cần canh cánh trong lòng nữa.
Bạch Linh Vũ được các tỷ tỷ của mình cổ vũ, cũng đứng dậy.
Hiện giờ đội bảy người đã rơi vào trạng thái điên cuồng.
Nhìn thấy Bạch Linh Vũ đứng dậy, bọn họ không nhịn được mà hỏi: “Ngươi cũng có chuyện muốn nói sao?”
Bạch Linh Vũ gật đầu.
Mọi người bắt đầu nghĩ xem đứa nhóc này rốt cuộc có chỗ nào hơn người.
HÌnh như bọn họ chưa từng trông thấy hắn khỏe khoắn ra sao, cùng lắm cũng chỉ là có chút thiên phú viết chữ.
“Hay là… Trí nhớ của ngươi vô cùng đáng sợ, có khả năng học thuộc siêu quần?” Mọi người đồng loạt hỏi.
Bạch Linh Vũ lắc đầu, nhẹ nhàng giơ nắm tay lên.
“?” Mọi người tỏ vẻ khó hiểu.
Đúng lúc này, bàn tay mũm mĩm của Bạch Linh Vũ xuất hiện một vài hạt nước, các giọt nước tích tụ từ ít thành nhiều, sau đó ngưng kết thành một quả cầu nước khổng lồ giữa không trung.
Mọi người ngây ra như phỗng.
Đây là thứ quỷ gì?
Bạch Linh Vũ nhẹ nhàng điều khiển quả cầu nước, hắn khống chế sức lực di chuyển nó về phía hòn giả sơn, rồi sau đó thủy cầu nổ mạnh một tiếng “bùm”, hóa thành các giọt nước bay đầy trời, rơi xuống lớp rêu phong rậm rập trên hòn giả sơn.
Lúc này, không biết cây ăn côn trùng chui ra từ chỗ nào, chạy vào đình viện đang ướt mưa, chạy vòng vòng, đài hoa mở rộng để hứng nước linh.
Mọi người: “!!!”