Nếu như Lý Văn Li và Bạch Quân Quân có thể dịch chuyển tức thời tới một không gian kỳ lạ nào đó là vị chuyện ở huyệt mộ bá chủ Chung Sơn, vậy thì chuyện Bạch Táp Táp trời sinh khỏe mạnh khác người cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng bản lĩnh tạo mưa của Bạch Linh Vũ này, bọn họ thật sự không tài nào chấp nhận nổi.
Ông trời ơi, đây rốt cuộc là kỹ năng kỳ lạ gì vậy.
Vì sao lại có người làm được chuyện đáng sợ như vậy?
Hay là đây thuật sĩ thiên tài có thiên phú dị bẩm gì đó?
Nhìn mọi người mắt tròn mắt dẹt, Bạch Linh Vũ ngượng ngùng mỉm cười: “Ta cũng không biết vì cái sao, hình như tới thành Phục Ba đã như vậy rồi.”
“…” Mọi người.
Đối với chuyện ở thành Phục Ba, mọi người ở đây đều không biết.
Khi trước Lý Văn Li không muốn để mọi người lo lắng nên cũng chẳng nói ký càng, thậm chí ngay cả Bạch Táp Táp cũng không biết tiểu đệ của mình có bản lĩnh lớn thế này.
Thấy mọi người đều ngẩn tò te, Bạch Linh Vũ cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể kể lại với bọn họ chuyện về Phục Ba Thành.
Mọi người cố gắng ép bản thân tiêu hóa hết những “bí mật” được tiết lộ ngày hôm nay.
So với mọi người ở đây, A Đao bỗng nhiên cảm thấy dị năng tốc độ của đội bảy người có vẻ tầm thường, hoàn toàn không có gì để nói.
Cứ như vậy, “đại hội nói thật” của đội chín người kết thúc rực rỡ, cuối cùng mọi người đưa ra kết luận là: mấy chuyện kỳ lạ này đều có căn nguyên của riêng nó.
Ví dụ như khả năng dịch chuyển tức thời của Bạch Quân Quân và Lý Văn Li, vốn là bởi vì bọn họ tới huyệt mộ của bá chủ Chung Sơn, còn khả năng tạo mưa của Bạch Linh Vũ là do tới thành Phục Ba.
Lão Tăng cảm khái: “Thời xưa từng nói, kẻ hữu duyên nhất định sẽ gặp được kỳ ngộ ở những nơi bí cảnh, quả không sai.”
“Không sai, không sai.”
Lúc này mọi người cũng đã ăn hết chỗ mật ong trong tay, bắt đầu vượt qua được cảm giác khiếp sợ.
Cảm giác khiếp sợ qua đi, trong lòng bọn họ chỉ còn sự hâm mộ.
Dù sao công tử cũng có khả năng gọi gió, Bạch Linh Vũ có thể hô mưa cũng không có gì không thể chấp nhận.
Hơn nữa bản lĩnh hô mưa còn có thể cứu mạng người ta khi nước sôi lửa bỏng, quả là một năng lực vô cùng lợi hại.
Trong “đại hội nói thật” lần này, mọi người đã chia sẻ với nhau rất nhiều điều trước nay chưa từng nói, đội chín người cũng càng lúc càng trở nên đoàn kết.
Khi trời khuya khoắt, mọi người đã ngủ say, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li lại tiếp tục hành trình.
“Ghé thăm” Pháp Hoa Tự.
Khi ra khỏi cửa, hai người không đi cổng chính như trước, nhưng vừa trèo khỏi vách tường, bọn họ lại bất ngờ phát hiện ra có người theo dõi ở góc cổng lớn.
Cũng không biết là kẻ nào.
Lý Văn Li không do dự, tung ra lưỡi kiếm gió thủ tiêu toàn bộ đám người theo dõi, chỉ chừa lại một người.
Tên kia nhìn thấy đồng bọn ngã xuống đất không dậy nổi, định tháo chạy theo bản năng.
Nhưng hai bóng người mặc y phục đỏ thẫm này đột nhiên xuất hiện, người nọ tập trung nhìn cho kỹ, không phải Lý Văn Li và Bạch Quân Quân thì còn là ai nữa?
Ban đầu tên đó sửng sốt, sau đó lại thẳng tay công kích về phía này, với mục đích thoát khỏi vòng vây.
Lý Văn Li đã có phòng bị từ sớm, dễ dàng đỡ lấy đòn công kích kia, sau đó nhấc chân đã gã ngã lăn ra đất.
Tuy rằng chỉ là một chiêu đơn giản, nhưng va chạm lại rất lớn. Người nọ cảm nhận được sức lực đáng nể sợ toát ra từ Lý Văn Li, cũng bắt đầu hiểu ra công lực của hắn sâu không lường được, bản thân chắc chắn không phải đối thủ của hẳn.
Tới khi nhận ra được chuyện này, tên theo dõi kia cũng không do dự chút nào, lập tức cắn lưỡi tự sát.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li trở tay không kịp, miệng của tên đối diện đã sùi bọt mép, gã đã đi đời nhà ma.
Vào thời đại khải huyền chẳng có mấy tử sĩ thế này, tính mạng của con người đều quý giá như nhau, đâu giống thời cổ đại này, sơ hở một chút là sẵn sàng xả thân cho chủ.
Cho nên hai người không kịp đề phòng.
Nhưng người chết cũng đã chết rồi, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cũng không có cách nào khác.
Bọn họ chỉ đành tiếp tục lục soát cơ thể kẻ đột nhập, nhìn xem có manh mối nào khác hay không, cuối cùng phát hiện ở bả vai tên đó có biểu tượng một con mắt vật tổ.
Hai người sửng sốt, tỏ vẻ khó hiểu trước con mắt này.
Cổ đại cũng lưu hành xăm mình sao?
“Không bàn đến chuyện có lưu hành hay không, hẳn là con mắt này thuộc về ký hiệu của một tổ chức nào đó.”
Bạch Quân Quân nghe vậy, lập tức tra xét một thi thể khác, quả nhiên cũng trông thấy biểu tượng như vậy ở chỗ tương tự.