“Ngươi nói xem… Đôi mắt này có phải biểu tượng của Thiên Lý hay không?” Bạch Quân Quân bỗng hỏi.
“Dục cùng thiên lý mục sao?”
Lý Văn Li lẩm bẩm một câu, sau đó lấy làm thú vị mà bật cười: “Không ngờ chúng ta còn chưa tìm người ta, người ta đã tới tận cửa theo dõi chúng ta rồi.”
“Bọn họ chỉ đơn thuần muốn tìm hiểu tin tức, hay là… có kẻ muốn mua tin tức của chúng ta?”
Lý Văn Li nhàn nhạt lắc đầu: “Bất kể xuất phát từ mục đích thế nào, dám động thổ trên đầu Thái Tuế (2) là bọn họ sai rồi, tò mò hại chết miêu, cũng đến lúc dạy cho bọn họ một bài học rồi đó.”
(2)
Theo những manh mối thu được, tất cả đầu mối đều hướng về phía Thiên Lý, có điều lúc này vẫn chưa phải thời điểm để chơi bài ngửa.
Dù sao đối phó với Thiên Lý thì dễ, nhưng muốn tìm ra kẻ thủ ác phía sau màn thì không đơn giản như vậy. Nhìn người nọ không do dự gì mà uống thuốc độc tự sát, e rằng nếu bọn họ tiến công thẳng vào sào huyệt, bên trong căn cứ của Thiên Lý cũng chỉ còn lại những thi thể như thế này.
Có điều bọn họ đã giết hết người ở đây rồi, có muốn đổi ý cũng không kịp.
Trước mắt, hai người chỉ có thể hủy thi diệt tích, khiến cho đám người này bốc hơi khỏi thế gian.
Có thể kéo dài được bao lâu thì hay bấy lâu đi vậy!
Quyết định xong, Bạch Quân Quân sử dụng dị năng, khiến cho mặt đất mọc đầy cỏ dại.
Giống như lần trước, cỏ dại được thức tỉnh năng lực hút, kéo, nháy mắt đã phân hủy xác chết xong xuôi.
Chỉ trong giây lát, đám người đông đúc kia chỉ còn lại mỗi y phục.
Lý Văn Li khẽ khàng giơ ngón tay, ném cầu lửa về phía ấy thiêu cháy hết chỗ y phục, sau đó dùng gió thổi bay hết tro tàn.
Hai người liên thủ không để lại sơ hở gì, dù bọn họ có tìm pháp y tới đây thì e rằng cũng chẳng làm nên chuyện.
Dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, bọn họ mới khởi hành tới Pháp Hoa Tự.
Chân núi Pháp Hoa Tự vẫn có người trông coi như khi trước, nói ra cũng thật quá đáng, mặc dù Pháp Hoa Tự này là nơi thuộc quyền sở hữu của hoàng tộc, nhưng cũng đâu cần canh phòng cẩn mật như sợ trộm cướp ghé thăm thế này?
Nhìn thế nào cũng thấy dị thường, làm như vậy để hù dọa ai chứ?
Nhưng mà… chỗ này có canh phòng cẩn mật hơn nữa thì cũng đã làm sao?
Ai mà ngờ được ngay lúc nửa đêm lại có kẻ tiến vào bên trong bằng cách bay lượn trên không cơ chứ?
Lý Văn Li ôm Bạch Quân Quân bay bằng tốc độ siêu nhanh, chú tiểu nằm mơ cũng không ngờ được có kẻ đã bay qua đỉnh đầu mình và đi vào bên trong.
Hai người vượt qua lớp canh phòng dễ như trở bàn tay, nguyên nhân chính là nhờ quan sát trên không trung, từ trên cao nhìn xuống, mọi thứ đều trở nên dễ dàng.
Thậm chí còn trông thấy một ngàn không trăm tám mươi bậc thang trên Pháp Hoa Tự được chia đều thành ba phần rõ rệt.
Nơi đầu tiên bọn họ vào Thiên Vương điện, phía sau Thiên Vương điện có một quảng trường to như vậy, một phía trong đó là nơi dành cho khách.
Ngày hôm ấy, bọn họ mới chỉ tới được đây đã phải dừng bước.
Từ quảng trường đi thẳng lên phía trên là một tứ hợp viện rộng vô biên, nơi này là điện Vạn Phật, lớp học sáng sớm của tăng lữ cùng với các đại điển, tế điển lớn đều được tổ chức ở đây.
Tiến vào gian thứ ba, là Tổ Sư Nội Điện và Đại Hùng Bảo Điện.
Đại Hùng Bảo Điện là tăng lữ, nơi này được bố trí rất nhiều người canh gác, hẳn là nơi ở của các thái phi.
Khi ở trên không trung, hai người đã chú ý từ trước, ở Đại Hùng Bảo Điện và Tổ Sư Nội Điện có một cái song tầng gác mái.
Nơi này cũng có rất nhiều người canh gác, nhưng lại không phải thị vệ, mà là tăng lữ.
Hẳn là Tàng Kinh Các nổi danh khắp chốn rồi, nghe nói nơi này chứa rất nhiều điển tịch quý báu, cũng là cửa chính tiến vào địa cung của Pháp Hoa Tự, cho nên hàng năm đều có hòa thượng canh gác.
Phía sau Tàng Kinh Các có một rừng hạt xá lợi, đại thúc què chân từng tìm thấy lối vào địa cung ở đây.
Hai người trông thấy rừng hạt trong lời đồn, lẳng lặng hạ xuống chỗ này mà không gây ra một tiếng động nào.
Rừng hạt rộng lớn đúng như lời đồn, nhưng lại không có cây cối.
Trên mặt đất rộng lớn bằng phẳng có rất nhiều tòa tháp lộng lẫy được tạo thành từ những viên đá được chạm trổ tinh xảo.
Những tòa bảo tháp này đều mang công đức vô lượng, mỗi tòa đều tượng trưng cho một vị cao tăng đức cao vọng trọng.
Nói đến rừng hạt này, nó cũng là tâm điểm.
Chỉ có cao tăng đức độ mới được phép xây tháp xá lợi, phàm là tăng lữ bình thường, trước khi viên tịch không thể vào trong rừng xá lợi này.
Xá lợi và tro cốt của bọn họ chỉ có thể được đặt ở tháp Hải Hội ở phía ngoài khu rừng này.
Trong tháp Hải Hội có thể sẽ chứa rất nhiều hạt xá lợi của chúng tăng.