Hai người rón rén bước vào giữa những tòa tháp xá lợi kia.
Ánh trăng như bóng nước, khiến cho những tòa tháp này càng lúc càng khó phân biệt trong đêm tối.
Ở chỗ như thế này, lưỡi dao gió của Lý Văn Li cũng mất đi tác dụng.
Dù sao đại thúc què chân kia cũng nói rằng khi xưa tìm được mật đạo vào địa cung, ông ta đã bịt kín lối vào.
Chỉ cần bịt kín lối vào, gió sẽ không thể lưu chuyển nữa, tất nhiên không thể tra ra.
Lúc này toàn bộ áp lực đều dồn về phía Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân liên kết với cỏ cây xung quanh minh, nương vào mạch rễ của cây cỏ, dáo dác khắp nơi tìm lối vào địa cung.
Nghe nói lối vào bí mật này, chỉ có Lịch Đại phương trượng biết.
Đại thúc què chỉ vào được trong ấy nhờ tình cờ mà thôi.
Nực cười là tất cả mọi người đều đang tử thủ trước cửa Tàng Thư Các, lại không ngờ từ rất nhiều năm về trước đã có người trộm ghé nơi này.
Sau một tuần trà, Bạch Quân Quân cũng coi như tìm được một nơi mà rễ cây không tài nào xuyên qua được, nơi đó như có một lớp bê tông thật dày ngăn cản rễ cây cắm vào.
Bạch Quân Quân nhanh chóng cất bước đi về nơi đáng ngờ ấy.
Nàng thấy cảnh vật xung quanh vẫn chẳng khác gì khi nãy, chỉ là một tầng bùn đất thật dày, đi qua đi lại cũng dính nhớp khó khăn.
Có điều chắc chắn giác quan cảm nhận của thực vật không thể nào tạo ra sai sót, Lý Văn Li dùng lưỡi đao gió quét qua một lượt, sau khi đào sâu gần một mét, cuối cùng bọn họ cũng trông thấy một khối sắt đen.
Hai người hào hứng ngồi xổm xuống chăm chú quan sát.
Sắt đen được khảm ở chỗ này, năm đó Lão Khâu Thúc có thể phá giải trận pháp khiến cho sắt đen mở ra.
Nhưng nay chẳng như xưa, Bạch Quân Quân lo lắng phá giải trận pháp sẽ kinh động đến mọi người bên ngoài.
Dù sao hiện tại ngoại trừ các tăng lữ ngoài kia, trong này vẫn còn cao thủ khó đối phó.
Bạch Quân Quân muốn dùng axit sản sinh từ cây ăn côn trùng để bảo mòn số sắt kia, nhưng lại phát hiện ra nó đã bị mình tàn nhẫn đuổi khỏi không gian.
Bạch Quân Quân thầm trách bản thân thật là thiển cận.
Thua keo này ta bày keo khác, nàng bèn lấy Chu Quỷ đã lâu không xuất đầu lộ diện kia ra.
Dưới ánh trăng sáng rõ, chủy thủ Chu Quỷ ánh lên một màu lạnh lẽo.
Bạch Quân Quân nhẹ nhàng thì thầm với Chu Quỷ: “Tiểu Chu thân ái, ngươi ra mặt đi.”
Nói đoạn, nàng cầm Chu Quỷ găm thẳng về phía lớp sắt đen.
Dưới lưỡi đao của Chu Quỷ, sắt đen cũng trở nên mềm yếu chẳng khác nào tàu hũ, chẳng bao lâu sau đã bị cắt đôi.
Bạch Quân Quân cạy khoét lớp sắt đen, Lý Văn Li tiện tay đón lấy mảnh kim loại hình tròn vừa được khoét bỏ.
Đối với Chu Quỷ chém sắt như chém bùn, Lý Văn Li lại cảm thấy hâm mộ tới mức rớt nước mắt.
Cảnh tượng đại tiểu thư sử dụng Chu Quỷ khi ấy vẫn còn hiện rõ trước mắt hắn.
Ban đầu nàng lấy cung tên màu vàng, sau khi bị hắn “góp ý”, đại tiểu thư bỏ cung tên qua một bên, quay đầu nhìn về phía Chu Quỷ đen như mực nằm phía dưới cây cung.
Nếu lúc trước hắn cũng đi lấy vàng bạc châu báu, có lẽ nào bây giờ… Chu Quỷ là của hắn rồi hay không?
Nghĩ như vậy, Lý Văn Li muốn rớt nước mắt.
Bạch Quân Quân liếc hắn một cái: “Không sao đâu, nói không chừng địa cung còn có thứ tốt đang đợi ngươi đó!”
Lý Văn Li: “…”
Lý Văn Li hâm mộ tới nỗi chảy nước miếng, bước vào trong mật đạo trước để dẫn đường.
Mấy ngày nay, hai người bắt đầu trở nên ăn ý.
Khi nào phải vào huyệt, động, Lý Văn Li luôn là người xung phong đi trước, còn Bạch Quân Quân cản phía sau.
Hai người đi vào địa cung, Bạch Quân Quân thao túng dây đằng và cỏ hoang xung quanh mình lao thẳng về phía lối vào, dùng chúng để bao phủ lên lớp bùn đất từng có dấu vết bị đụng chạm.
Sau khi hoàn thành việc ngụy trang, hai người yên tâm bước vào bên trong.
Con đường này vô cùng nhỏ hẹp, hai người chỉ có thể khuỵu xuống một chút để bò qua.
Không biết bò bao nhiêu lâu, đoạn đường phía trước lại bị bít chặt.
Nhìn tấm ván gỗ trước mắt, Bạch Quân Quân khẽ khàng đẩy nó ra, sau đó lại rón rén bò tiếp.
Cuối cùng, trước mắt bọn họ xuất hiện một tấm màn che màu vàng cam, hai người đồng loạt ngẩn ra, bất ngờ phát hiện mình đang ở dưới gầm bàn.
Cảm thấy bên ngoài không có người, bọn họ mới cẩn thận bò ra khỏi gầm bàn kia.