Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 629 - Chương 629. Pho Tượng Thân Vàng Có Càn Khôn

Chương 629. Pho tượng thân vàng có càn khôn Chương 629. Pho tượng thân vàng có càn khôn

Đây là một căn phòng nhỏ bằng gỗ, ước chừng sáu mét vuông, bốn phía trống rỗng, chỉ có ở giữa trung tâm là thờ phụng một pho tượng phật nằm.

Trước mặt phật nằm còn có cống phẩm nhưng mà đã ôi thiu từ lâu bốc ra một mùi khó ngửi.

Ở dưới bàn còn có một chiếc bồ đoàn cùng mấy bản kinh thư rải rác.

Trừ những thứ này ra thì không còn gì nữa.

Nơi này hẳn là để cho các sư phụ bế quan sử dụng, nghe nói lúc các sư phụ bế quan, mười ngày nửa tháng không đi ra là chuyện bình thường, ba việc gấp của con người cũng đều được giải quyết trong căn phòng nhỏ.

Cũng không biết đã bao lâu không có ai vào trong căn phòng này, tất cả đều là mùi hôi thối của thức ăn ôi thiu, thậm chí có cả mùi chất thải.

Hai người chịu không nổi, nhanh chóng lấy mặt nạ được làm từ da cá côn ra đeo vào, lúc này mới bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Nhưng mà nơi này cũng chỉ lớn có chút đó, bọn họ tìm ở hương án, đáy bàn, thậm chí lật cả bồ đoàn lên tìm một lần nhưng nào có cái gì gọi là khó khăn trong trồng trọt chứ?

Chỉ trách lúc trước không hỏi rõ đại thúc què chân xem giấu ở nơi nào.

Hai người không còn cách nào, chỉ có thể kiên trì mở rộng phạm vi tìm kiếm ra bên ngoài.

Nhưng mới vừa tới gần cửa chợt nghe thấy dường như bên ngoài có người đi tới đi lui, bọn họ lập tức dừng lại, Bạch Quân Quân nhẹ nhàng gõ nhẹ vào gỗ, làm cho nó tạo thành hai cái lỗ.

Hai người nhìn ra ngoài qua hai cái lỗ đó.

Chỉ thấy bên ngoài là hành lang, bên ngoài hành lang lại là đình viện, bên kia đình viện vẫn là những phòng bế quan nối tiếp nhau.

Lúc này, ở giữa đình, có rất nhiều tăng nhân đều đang khiêng mấy chiếc hộp lớn.

Tất cả chuyện này làm cho hai người kinh ngạc.

Nơi này không phải địa cung sao?

Vì sao lại náo nhiệt như tiêu cục vậy?

Hơn nữa ngoài một vài người mặc áo choàng hòa thượng ra thì còn rất nhiều quân sĩ mặc áo giáp.

Chẳng lẽ bọn họ cũng là cấm quân của Vũ Văn Loan Phi?

Có điều cả Hoàng đô này đều là của hắn, vậy hắn còn giấu đầu giấu đuôi tạo nên một địa bàn riêng để làm gì?

Hai người đang nhanh chóng suy nghĩ một cách căng thẳng.

Có người đi về phía bên này.

Vừa đi hai người kia vừa nói chuyện phiếm: “Đi xem thử hôm nay con lừa già ngu ngốc đó có chịu hàng hay không.”

“Hừ, nếu không hàng thì làm thịt ông ta.”

Đang nói, hai người kia đã đẩy cửa ra, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li theo bản năng nắm tay nhau tiến vào không gian.

Ngay tại lúc hai người biến mất, hai người kia mở cửa ra vang lên một tiếng “cạch”.

Hai người bọn họ như hung thần ác sát đến trước mặt phật nằm rồi sau đó lập tức kéo mặt nạ của phật nằm lên, vừa mở lên như vậy khiến người ta sợ đến mức nhảy dựng.

Hóa ra đó không phải là một pho tượng phật nằm đơn giản, có một người sống bị nhét trong pho tượng phật nằm kia nhưng mà ông ấy bị trói chặt tay chân, thân thể được quét một lớp đất sét màu vàng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ, không nhìn kỹ thì hoàn toàn không phát hiện được manh mối.

Người này gầy gò khô quắt, bị người gọi dậy khỏi cơn hôn mê, không khỏi mở đôi mắt đục ngầu ra.

Ông cụ khoảng tám mươi đến chín mươi tuổi, tuy rằng suy yếu nhưng ánh mắt vẫn kiên định như cũ, thản nhiên đưa mắt nhìn bọn họ một cái nhưng không nói gì cả.

Tuy rằng người tới mặt tăng bào, cạo trọc đầu nhưng trong ánh mắt chỉ có ác độc, không có từ bi.

Nếu so sánh thì bọn họ càng giống tu la hơn.

“Con lừa già ngu ngốc, rốt cuộc địa cung ở đâu?”

“Nếu ngươi không nói thì ta sẽ giết ngươi.”

Lão hòa thượng kia đã nhiều ngày chưa ăn cơm, nói không ra lời nữa.

“Sư huynh, người này suy yếu thành như vậy, nếu không cho ông ta ít nước thì e rằng ông ta sẽ chết.”

“Chết thì chết, dù sao giữ ông ta lại cũng không hỏi được điều gì.”

Người nọ không kiên nhẫn vỗ vỗ hai má của lão hòa thượng: “Lão gìa này thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bên ngoài ngươi còn có nhiều đồ tử đồ tôn như vậy, bản thân ngươi không sợ chết thì cũng phải lo lắng cho bọn họ chứ?”

Lão hòa thượng nghe thấy như vậy, quả nhiên đáy mắt buông lỏng nhưng gần như chỉ trong một cái chớp mắt, ánh mắt ông ấy lại khôi phục sự thanh minh, nước mắt ngân ngấn nói: “Thế giới trần tục đều là khổ ải, sớm thoát ly biển khổ cũng chưa chắc không tốt.”

Bình Luận (0)
Comment