“Ôi chao, thời buổi bây giờ mà vẫn còn cảnh giới cao như vậy sao?” Người nọ cười nhạo: “Nhưng mấy tiểu đồ đệ của ngươi lại không nghĩ như vậy đâu.”
Lão hòa thượng thở dài một tiếng: “Hết thảy đều là số phận, ta đã nói với các ngươi rồi, địa cung đã biến mất từ ba năm trước, lão nạp cũng không biết nó ở phương nào.”
“Lừa quỷ hả. Chẳng lẽ địa cung to như vậy mà còn có chân tự chạy mất?” Người nọ bày ra vẻ mặt không tin: “Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không tin lời này của ngươi.”
Lão nạp than thở: “Địa cung này đã tồn tại hơn hai nghìn năm, có lẽ nó hấp thu tinh hoa của trời trăng rồi thành tinh không chừng.
Trên đời này chuyện không thể giải thích được rất nhiều, không thể bởi vì không biết mà coi như không tồn tại.
Còn nữa, nếu thật sự là do con người làm ra thì vì sao các ngưuơi đào ba thước đất ở đây tìm lâu như vậy rồi mà lại không tìm được gì cả.”
Người nọ nghe lão hòa thượng nói xong, phẫn nộ không thôi: “Xem ra ngươi đã quyết tâm rồi. Đến đến đi đi cũng chỉ mấy câu đó, chờ mà xem, sớm hay muộn ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Dứt lời, người nọ thô lỗ đeo mặt nạ lên mặt lão hòa thường một lần nữa, tức giận rời đi.
Chờ căn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh một lần nữa, lão hòa thường thở dài một tiếng xa xăm.
“Ôi.”
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li phỏng đoán thời gian cũng khá lâu nên mới đi ra một lần nữa.
Bọn họ đều nghe được động tĩnh ở nơi này lúc nãy, chờ đến lúc hai người kia đi ra ngoài, bọn họ mới lại xuất hiện trước mặt phật nằm.
Vừa nãy vội vàng tìm đồ nên thật ra không chú ý đến pho tượng phật nằm này.
Hóa ra trong pho tượng phật nằm này lại cất giấu một người.
Nghĩ đến việc bọn họ không hề cố kỵ mà tìm kiếm ở trong này, không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Nếu người bị cất giấu trong pho tượng phật nằm này là kẻ xấu thì chỉ sợ bọn họ đã bị đánh lén.
Bạch Quân Quân mở mặt nạ của tượng phật kia ra một lần nữa, khuôn mặt của lão hòa thượng lại lộ ra.
Cũng không biết ai đã nghĩ ra biện pháp này, thật sự là nham hiểm.
Bị nhốt trong pho tượng phật nằm chính là một ông cụ gầy gò suy yếu, khuôn mặt ông ấy đầy vẻ ốm yếu nhưng đáy mắt lại lộ ra sự cơ trí.
Ông ấy nhìn thấy Lý Văn Li và Bạch Quân Quân đột nhiên xuất hiện nhưng không sợ hãi cũng không hoảng loạn, chỉ lộ ra một nụ cười hiếm thấy: “Ta nhận ra các ngài.”
Bạch Quân Quân nghiêng đầu nhìn lão hòa thượng, nhưng mà ông ấy đã gầy gò đến mức không nhìn ra dáng vẻ, hoàn toàn không giống người trước kia.
May mắn trí nhớ của nguyên chủ không đáng tin nhưng bên cạnh nàng còn có Hồ Ly, chủ nhân thân thể này của Hồ Ly có một trí nhớ vô cùng tốt, nhanh chóng nhìn ra lão hòa thượng này là ai.
“Ngài là phương trượng.”
Lão hòa thượng kia cảm khái: “Không ngờ hôm nay còn có thể dùng phương thức này gặp lại hai vị tiểu thí chủ.”
Hiển nhiên phương trượng cũng nhận ra bọn họ.
Bạch Quân Quân ngạc nhiên, nếu vị này chính là phương trượng, vậy người ban ngày bọn họ nhìn thấy là ai?
Phương trượng thở dài một tiếng: “Việc này nói ra thì rất dài, các ngài có thể tiến vào từ thông đạo bí mật cũng coi như duyên phận, cho dù hai vị thí chủ đến đây vì điều gì thì cũng mong hai ngài từ bỏ đi, đừng bị cuốn vào trong vũng nước đục này, nhanh chóng rời đi đi.”
“Rốt cuộc sao lại thế này? Bọn họ là ai?” Bạch Quân Quân hỏi.
Lão hòa thượng thở dài một tiếng, chỉ khuyên bọn họ rời đi.
Ai ngờ Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cũng không dong dài, dứt khoát bắt đầu làm việc, kéo lão hòa thượng từ trong pho tượng phật nằm ra.
Không biết lão hòa thượng này đã ở trong này bao lâu, cả người đều là mùi hôi thối của chất thải.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cũng không để ý, dứt khoát kéo ông ấy vào trong hành lang.
Bọn họ xem như đã rõ, chắc chắn hòa thượng này biết rất nhiều, thay vì trò chuyện vắn tắt ở trong này, không bằng đưa ông ấy về để cho ông ấy từ từ nói.
Vẻ mặt lão hòa thượng kinh hãi, không ngờ rằng hai người trẻ tuổi này lại điên như vậy, còn muốn cứu ông ấy đi.
Nhưng mà ông ấy không thể đi.
Ông ấy đi rồi thì đồ từ đồ tôn của ông ấy phải làm sao?