Bạch Quân Quân nhìn ra lão hòa thượng không muốn, một chưởng đánh ông ấy bất tỉnh, không có ai vướng bận, hai người theo đường cũ quay về trở nên thuận lợi hơn.
Bức tường của căn phòng bế quan này làm bằng gỗ, sau khi Bạch Quân Quân rời khỏi đây trực tiếp vung dị năng ra, để bức tường gỗ này sinh trưởng một lần nữa hợp lại với nhau.
Từ trong phòng nhìn ra, căn bản không nhìn ra nơi này từng có một mật đạo.
Kể từ đó, lão hòa thượng này chỉ có thể cho là biến mất trong mật thất, bọn họ nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới từng có người lén lẻn vào cứu người.
Chờ sau khi đi ra, Lý Văn Li dùng bùn đất cây cỏ lấp cửa động lại để cho nơi này trở về hình dáng ban đầu.
Lúc này mới dìu lão hòa thượng cưỡi gió bay trở về Bạch phủ.
Trở lại Bạch phủ cũng đã ba giờ rưỡi, may mà ban ngày A Đao thu dọn viện tử, Bạch Quân Quân trực tiếp đặt lão hòa thượng tới viện đã thu dọn xong.
Sau khi giúp lão hòa thượng mở trói mới phát hiện tay chân ông ấy đã bị trói rất lâu, khí huyết đã hoàn toàn không lưu thông.
Nếu như ở đời sau chỉ có một loại khả năng là cắt cụt, nhưng sau khi cắt cụt đoán chừng cũng cách thời gian qua đời cũng không kém bao nhiêu ngày.
Lý Văn Li có chút lo lắng ông ấy sẽ rời khỏi thế gian.
Bạch Quân Quân lại bình tĩnh xắn tay áo lên: "Hoảng cái gì, có ta ở đây."
Nói xong ngồi vào bên giường của lão hòa thượng, ngón tay mảnh khảnh ấn lên mạch đập của lão hòa thượng.
Dị năng hệ mộc theo ngón tay của Bạch Quân Quân truyền vào cơ thể của lão hòa thượng.
Bạch Quân Quân kiên nhẫn giúp ông ấy khơi thông mạch máu, cho đến hơn một giờ, sinh mệnh đặc thù của lão hòa thượng này mới có xu hướng ổn định.
Mặc dù phòng ốc bên này đã được thu dọn, nhưng vẫn rất nhiều muỗi.
Nhưng bọn họ trở lại chưa kinh động đến mọi người, lại khiến cho cây bắt muỗi biết rồi.
Cây bắt muỗi vẫn luôn ở Tuyết Viên tản bộ bắt muỗi hấp tấp chạy tới.
Thế là Lý Văn Li vốn dĩ ở đình viện này thỉnh thoảng vẫn phải bắt một chút ngứa một chút cuối cùng đã được giải thoát.
Hắn cảm kích sờ cây bắt muỗi: "Bảo bối, ngươi thật sự là cây cỏ cần thiết của bất cứ nhà ở nào."
Cây bắt muỗi được soái ca khen, vui vẻ vặn vẹo vòng eo phải gọi là nhánh hoa run rẩy.
Bên này đang cười, đại phu tận tuỵ Quân Quân cũng chậm rãi mở mắt.
Nàng thu tay lại, lập tức lấy từ không gian ra một bình nước cây cỏ uống ừng ực.
Đúng lúc này, lão hòa thượng cũng chậm dần dần tỉnh lại.
Nhưng nhìn thấy hoàn cảnh trước mắt ông ấy kinh ngạc.
“Đây. . . Đây. . . Đây là nơi nào?"
"Chúng ta đã cứu ngài ra." Bạch Quân Quân bình tĩnh trả lời.
"Cứu ra?" Lão hòa thượng chấn kinh.
Trời ơi, ông ấy bị giam giữ ở Tàng Kinh các hai năm rưỡi, ai ngờ hai tiểu thí chủ này lại nói là đã cứu ông ấy ra?
Tuy nói Địa Cung có một mật đạo, nhưng từ khi Địa Cung biến mất, toàn bộ địa hình cũng thay đổi, mật đạo càng không rõ tung tích.
Lão hòa thượng cho là đời này cũng không có khả năng bay lên trời trốn thoát.
Cho dù đi ra ngoài cũng sẽ đánh giáp lá cà cho nên ông ấy mới không phối hợp với hai người nghĩ cách cứu viện.
Ai ngờ bọn họ vậy mà đánh ngất mình, hơn nữa cứ như vậy đi ra rồi hả?
Nhìn bên ngoài vẫn như cũ đen kịt nói rõ ông ấy hôn mê không tính là lâu?
Trong giây lát cứ như vậy đi ra rồi hả?
Lão hòa thượng kinh ngạc đến mức không biết nên nói cái gì.
"Ngài đừng lo lắng, bọn họ sẽ không đuổi theo."
Lý Văn Li nhìn vẻ mặt ông ấy tràn đầy sợ hãi, thân mật an ủi.
Lão hòa thượng hoàn hồn từ trong khiếp sợ, một lúc lâu mới hỏi: "Các ngươi... Các ngươi không phải đám nhỏ của Bạch gia đúng không?"
Đương nhiên, hỏi như vậy không phải ông ấy điên rồi, mà chính là bởi vì trong sự nhận thức của ông ấy, trưởng nữ của Bạch gia hay là vị hôn phu của nàng đều không có bản lĩnh thông thiên này.
Hay là nói hai năm này chạy nạn, đám nhỏ của Bạch gia có kỳ ngộ nên đều trưởng thành rồi?
Lão hòa thượng đang nghi ngờ không thôi, Bạch Quân Quân mất kiên nhẫn phất phất tay: "Trước tiên đừng quan tâm đến quá trình trưởng thành này nữa, rốt cuộc chùa Pháp Hoa đã xảy ra chuyện gì?"