Bạch Táp Táp nhìn chén cháo đã trống không, tinh tế bảo rằng: “Để ta múc cho ông thêm một chén cháo nữa.”
“Vậy... Làm phiền tiểu cô nương rồi.” Lão hòa thượng có hơi ngượng ngùng.
Người xuất gia vốn không nên có quá nhiều nhu cầu về chuyện ăn uống, nhưng ông ta đã nhịn đói vài ngày, thật sự không thể chịu đựng được nữa.
Bạch Táp Táp đi ra ngoài múc cháo, đám người Bạch Linh Vũ thì vẫn đứng đó nhìn chằm chằm lão hòa thượng.
“Ông cụ này, trưởng tỷ của ta nói đêm qua ông đã ngất đi vì đói, ngã ra trước cổng lớn nhà chúng ta, chuyện này là thật sao?”
“…” Lão hòa thượng sửng sốt, thì ra Quân Quân cô nương vẫn chưa kể cho bọn họ biết ngọn ngành sự việc. Nhưng có điều… hẳn là Quân Quân cô nương làm vậy để bảo vệ ông ta an toàn.
Tuy lão hòa thượng còn muốn nói thêm gì đó, nhưng suy cho cùng, người xuất gia không nói dối. Thấy Quân Quân cô nương lương thiện đến thế, ông ta lại chẳng nói nên lời.
Bạch Linh Vũ không biết Thiện Từ đại sư đang bối rối, vẫn cười hì hì bảo rằng:
“May mà trưởng tỷ của ta nửa đêm đi tiểu tiện nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, nếu không để ông ở ngoài cửa cả một đêm thì sẽ càng khó chịu hơn nữa.”
Bản chất thiện lương thuần khiết trong mắt đứa trẻ này không thể nào là giả được, đáng quý hơn cả là Bạch Linh Vũ đã bị kẻ khác đối xử cay nghiệt mấy năm trời mà vẫn giữ vững phẩm chất ban đầu. Lão hòa thượng vô cùng cảm động, bèn đưa tay định xoa đầu Bạch Linh Vũ, nhưng trông thấy tay mình vừa dơ bẩn vừa xấu xí, cuối cùng đành ngượng ngùng thu tay về.
Trong khoảng thời gian bị giam lỏng, tuy rằng ông ta không ăn không uống nhưng nhu cầu tất yếu vẫn phải thực hiện, nhưng lúc ấy làm gì có ai lo cho vấn đề của ông ta? Lão hòa thượng không nhịn được thì cũng chỉ đành giải quyết ngay tại chỗ, vậy nên toàn thân đều bốc mùi hôi thối khó ngửi.
Tối hôm qua quá mệt mỏi không rảnh lo chuyện này, bây giờ tỉnh táo lại, Thiện Từ đại sư cảm thấy cơ thể mình vô cùng khó chịu.
Bạch Linh Vũ cũng nhận ra lão hòa thượng có vẻ ngượng ngùng, bèn lên tiếng an ủi: “Ông cụ cứ yên tâm nhé, bao giờ ông ăn no lại sức, chúng ta sẽ đưa ông đi tắm rửa, tắm xong sẽ không hôi nữa.”
Lão hòa thượng lại bị lời nói Bạch Linh Vũ làm cho cảm động thêm lần nữa.
Ông ta chăm chú nhìn khuôn mặt của, lúc này mới phát hiện ra khuôn mặt ngây thơ đáng yêu kia tràn đầy linh khí, đây chính là tướng mạo của những kẻ có tài học hơn người.
Nhớ đến đám đồ đệ nội môn đã qua đời của mình, lão hòa thượng buồn bã thở dài một hơi.
“Nhóc con này, ta không có gì để cảm tạ các ngươi cả, có điều... nếu ngươi không ngại, ta có thể thu ngươi làm đồ đệ. Một ngày nào đó, ngươi có thể trở thành tông sư đứng đầu thế hệ bây giờ.”
“??” Bạch Linh Vũ có chút tò mò: “Ông cụ ơi, ông cũng là một vị sư phụ sao? Ông dạy gì thế?”
Cũng khó trách Bạch Linh Vũ không nhận ra lão hòa thượng có thân phận gì, dù sao thì mấy năm nay ông ta vẫn luôn bị giam cầm phía dưới Tàng Kinh Các, mái tóc hoa râm sớm đã mọc dài, bộ râu và lông mày trên khuôn mặt cũng đều rối tung rối mù, vóc người càng lúc càng gầy gò. Bộ dạng này của ông ta không khác gì một kẻ khất thực cố cùng, còn đâu vẻ đạo mạo vốn có của phương trượng Pháp Hoa Tự khi ấy nữa?
Lão hòa thượng bị câu hỏi Bạch Linh Vũ làm cho sửng sốt, một lúc lâu sau mới lắc đầu cười, đáp rằng: “Cũng phải, cũng phải, bây giờ ta đã thành ra thế này rồi, sao vẫn còn cố chấp thu nạp đồ đệ làm chi, cứ để về sau rồi tính vậy.”
Lúc này Bạch Linh Vũ cũng không biết suýt chút nữa bản thân đã bị lừa đi làm một tên hòa thượng đầu trọc.
Bọn họ đang nói chuyện, Bạch Táp Táp bưng chén cháo thứ hai về phía này, lão hòa thượng kia lại húp cháo ừng ực cho tới khi chén cháo sạch bóng. Lúc này ông ta mới có cảm giác mình được sống lại một lần nữa.
Đợi ông ta ăn xong, Tiểu Thiền và Tiếu Diện nói với lão hòa thượng rằng nước ấm đã được chuẩn bị xong xuôi, sẵn sàng cho ông ta tắm rửa.
Lão hòa thượng chậm chạp rời khỏi căn phòng, nhìn thấy quang cảnh bên ngoài, ông ta sửng sốt.
Lão hòa thượng biết rằng bản thân đang ở Bạch phủ, nhưng Bạch phủ biến thành như vậy từ khi nào?
Đình viện đổ nát hoang tàn, đâu đâu cũng mọc đầy cỏ dại.
“Nơi này...” Lão hòa thượng sửng sốt.
Tuy ông ta chưa từng tới Bạch phủ, nhưng cũng không ngờ phủ đệ của một gia tộc lại tiêu điều đến thế.
Bây giờ Bạch phủ đã hoàn toàn thay đổi!