Lúc này A Đao đang nhổ cỏ ở bên ngoài, tối hôm qua nhìn thấy ông già được công tử và Bạch Quân Quân cứu về, còn sững sờ trước tình cảnh đổ nát thê lương này của bọn họ, A Đao lãnh đạm gật đầu chào ông ta, sau đó tiếp tục cúi đầu làm việc.
Tuy rằng công tử nói tối hôm qua đi tiểu tiện nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, nhưng mấy lời gạt trẻ con này, còn lâu hắn mới tin.
Chỉ sợ lão già này lai lịch bất phàm, mang trong mình bí mật đáng sợ nào đó.
Bởi với tính gắt ngủ có một không hai của công tử, chưa nói tới người già ngất xỉu ngay trước cổng, cho dù hắn bị tảng đá lớn đè ngay trước ngực, có khi công tử còn xem như hắn không hề tồn tại.
Vì lý do này, từ sau “đại hội nói thật”, A Đao lúc nào cũng mang trong mình tâm thái thoải mái dễ chịu.
Dù sao mọi người ở đây cũng đều là kẻ từng trải, so với mọi người, bọn họ còn cứng cáp hơn nhiều, không cần hắn phải lo chuyện bao đồng.
Vất vả lắm mới trông thấy một người lớn, lão hòa thượng đang định thăm hỏi sâu hơn về tình hình nơi này, thì Bạch Linh Vũ đã xuất hiện, chỉ đường cho ông ta:
“Lão gia gia, để ta đưa ông đi tắm rửa.”
Từ đây đến Tuyết Viên cũng chẳng xa là mấy, lão hòa thượng bị sự tiện nghi của căn phòng tắm này làm cho kinh ngạc đến mức nói không nên lời.
Tiểu Vũ nhiệt tình giới thiệu cho ông ta biết mấy thứ vòi phun, ống dẫn,... vân vân, rồi hướng dẫn mở cơ quan nào thì có nước, đóng cơ quan nào thì ngắt được nước, thậm chí còn phân loại rõ ràng vật dụng dùng để tắm và gội đầu.
Lão hòa thượng nghe vậy thì thấy kinh ngạc vô cùng.
Bạch Linh Vũ giới thiệu một lượt, sau đó hớn hở bước ra ngoài.
Lão hòa thượng sửng sốt một hồi lâu, sau đó mới thận trọng mở van nước, bỗng nhiên có một dòng nước không biết chảy từ đâu ra xối thẳng vào người ông ta, phun khắp nơi lên mặt và đầu ông ta, dòng nước quá mạnh khiến cho ông ta đơ người.
Lão hòa thượng hiền lành cảm thấy như mình vừa bước vào một thế giới hoàn toàn mới, thứ vòi sen kỳ lạ này rốt cuộc là gì vậy chứ?
Cảm giác kinh ngạc dần qua đi, lão hòa thượng cũng bình tĩnh trở lại, bỗng nhận ra thứ này vừa kỳ diệu lại vừa hữu dụng.
Có thể coi đây là một tuyệt tác thủ công, một phát minh bậc nhất của nhân loại.
Nắm rửa xong xuôi, bỗng nhiên lão hòa thượng lại cảm thấy không muốn ra ngoài.
Tiểu Thiền bọn họ ở bên ngoài đợi mà sắp hóa đá tới nơi, cuối cùng cũng trông thấy lão hòa thượng bước ra khỏi phòng, tinh thần vô cùng thoải mái.
Quần áo trên người ông ta là của A Đao.
May mắn thay, A Đao thích những màu tối, vậy nên lão hòa thượng mặc y phục của hắn trông cũng không kỳ cục lắm.
Tới khi ông ta bước ra ngoài, mọi người mới biết lão hòa thượng này lại có gương mặt hiền từ như vậy, nom có vẻ rất đôn hậu, dễ tính.
Đám trẻ nhỏ vốn rất thích những cụ ông hiền từ râu tóc bạc phơ, còn gặp được lão hòa thượng theo cách thần kỳ như vậy, mọi người lại càng vui vẻ dẫn đường cho ông ta.
Lão hòa thượng sống ở Mai Viên đối diện Tuyết Viên, là chỗ mới vừa được A Đao sửa sang lại, nhưng hắn mới chỉ thu dọn được phần nào, bên trong vẫn còn rất nhiều chỗ chưa sử dụng được.
Lão hòa thượng dọn vào phòng, Bạch Táp Táp làm cho ông ta một chiếc ghế tựa, để ông tay phơi nắng nghỉ ngơi ngoài hành lang, sau đó tiếp tục tham gia cùng với đám người A Đao, tiếp tục nhổ cỏ, làm sạch khoảng sân hoang tàn bụi bặm.
Bây giờ lão hòa thượng mới biết, thì ra Bạch phủ lớn như vậy nhưng lại chẳng hề được vinh hoa phú quý như những gì ông ta nghĩ, cũng chỉ còn lại vài người ở đây.
Không ngờ sau ba năm chiến loạn, hoàng đô của ngày xưa nay cảnh còn mà người đã mất.
Hiện giờ bọn họ cũng bị kéo vào vũng bùn lầy tranh quyền đoạt vị ấy, chẳng ai hay con đường phía trước sẽ ra sao.
Nếu Bạch Dương thị vẫn còn là thiên hạ đệ nhất sĩ tộc như xưa, vậy thì ông ta cũng có ý định nương nhờ bọn họ. Nhưng hiện giờ Bạch phủ chỉ còn lại đám trẻ này, dòng họ danh giá bậc nhất kinh thành nay đã sa cơ lỡ vận, sao ông ta có thể nảy sinh ý đồ gì khác?
Lão hòa thượng lưỡng lự, không biết có nên rời khỏi nơi này để tránh liên lụy tới bọn họ hay không.
Ông ta vừa manh nha ý định này, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đã ngáp ngắn ngáp dài đi về phía này.
Hai người cùng lên tiếng chào hỏi lão hòa thượng.
Đám nhóc tì đang cần mẫn nhổ cỏ vừa trông thấy Bạch Quân Quân và Lý Văn Li xuất hiện, lực chú ý lập tức dồn hết về phía bọn họ, sau đó hỏi han từ chuyện lớn đến chuyện bé.