Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 639 - Chương 639. Đạt Thành Nhận Thức Chung

Chương 639. Đạt thành nhận thức chung Chương 639. Đạt thành nhận thức chung

Câu hỏi của đám trẻ đều chỉ xoay quanh đã ăn chưa, ngủ có ngon không,.. Bạch Quân Quân và Lý Văn Li vô cùng kiên nhẫn, trả lời hết toàn bộ câu hỏi của mọi người.

Lão hòa thượng thấy cảnh tượng này, không hiểu sao lại có cảm giác “cha hiền con hiếu”.

Bạch Quân Quân và Lý Văn Li quay đầu, trông thấy lão hòa thượng đang ngẩn ngơ như đang nghĩ gì đó.

“?”

“Khụ khụ.” Lão hòa thượng thôi nghĩ ngợi lung, chắp tay cảm tạ: “Đa tạ tiểu thư, công tử cứu giúp, lão nạp vô cùng cảm kích, nếu như một ngày nào đó có cơ hội, lão nạp xin thề kết cỏ ngậm vành để cảm tạ. Có điều tình hình lúc này vẫn còn rối ren trăm bề, lão nạp cũng không thể ở lâu.”

Những lời này của lão hòa thượng khiến cho tất cả mọi người ở đây đều ngây dại.

Lão nạp?

Đây là cách xưng hô của người xuất gia, chẳng lẽ ông cụ này là một hòa thượng sao?

Hòa thượng để tóc dài sao?

Cao tăng khổ hành ư?

Khi mọi người trợn mắt há mồm, Bạch Linh Vũ cũng thấy giật mình.

Cũng may Bạch Linh Vũ không đồng ý bái sư, nếu không chẳng phải cũng sẽ cạo đầu trọc, sau đó lang thang khắp nơi như lão hòa thượng này?

Bạch Linh Vũ không muốn!

Tiểu Vũ chỉ muốn thề sống thề chết, nguyện một lòng một dạ với trưởng tỷ và hồ ly ca ca.

Mọi người đều đang kinh ngạc, nhưng Bạch Quân Quân lại bình tĩnh đáp: “Nếu như ông thật sự rời khỏi đây, chỉ e kiếp sau mới báo ơn được cho chúng ta.”

Lão hòa thượng: “...”

“Đại tiểu thư nói rất đúng, đại sư nên ở lại đây một thời gian trước đã, nếu ông cảm thấy ngượng ngùng, vậy thì đi nhổ cỏ quanh sân cùng với bọn họ là được. Chúng ta còn có chuyện phải làm, không nhiều lời nữa, buổi tối trở về rồi hàn huyên tiếp.”

Lý Văn Li và Bạch Quân Quân nói xong liền đi phòng bếp tìm thức ăn.

Đám nhóc nghe Lý Văn Li nói vậy thì chẳng hiểu gì, nhưng A Đao lại hiểu rõ ý của công tử.

Công tử không muốn để ông lão kia rời khỏi Bạch phủ.

Lão hòa thượng vội vàng đuổi theo Bạch Quân Quân và Lý Văn Li, cố gắng phản bác: “Lão nạp sợ các ngươi sẽ bị liên lụy.”

“Yên tâm đi, không liên lụy được đâu.” Bạch Quân Quân thản nhiên xua tay như chẳng có chuyện gì: “Chúng ta theo hầu Vũ Văn Loan Phi đàm phán, có cần phải đưa đương sự tới không?”

Nếu như đương sự có mặt thì khả năng thuyết phục sẽ cao hơn.

“Dẫn ông ta theo cũng không thành vấn đề, chỉ sợ dọc đường đi có tai mắt kẻ khác, rút dây động rừng thì không hay.”

Bạch Quân Quân và Lý Văn Li thảo luận xem có nên đưa lão hòa thượng đi cùng hay không, thái độ thản nhiên như chốn không người.

Thiện Hiền đại sư: “...”

Hai đứa nhóc này đúng là chẳng biết nhìn trước nhìn sau, tốt xấu gì cũng nên hỏi ý ông ta chứ?

Đương nhiên hai kẻ tùy tiện kia không nghe Lão hòa thượng hiền lành, bọn họ đã ngầm thống nhất với nhau, Bạch Quân Quân rất thích ý, vỗ bả vai lão hòa thượng: “Ông cứ yên tâm đợi ở chỗ này là được, hai ngày nữa chúng ta sẽ giúp ông quang minh chính đại trở về Pháp Hoa Tự.”

Thiện Từ thẫn thờ.

Lại nữa rồi, lại nữa rồi, hai đứa nhóc này lại bắt đầu hù dọa ông ta rồi.

Nhưng sau chuyện tối hôm qua, không hiểu sao ông ta lại có cảm giác đám nhóc này nói được làm được.

Lão hòa thượng hiền lành chỉ đành thở dài một tiếng, dặn dò bọn họ ngàn vạn tiểu tâm chớ có đại ý.

Lý Văn Li cùng Bạch Quân Quân gật gật đầu, bắt đầu múc cháo trắng trộn tương thịt bò.

Đúng lúc này, Thiện Từ mới phát hiện ra trong phòng bếp xuất hiện mùi thịt kỳ lạ, nhìn tương thịt bò thơm ngào ngạt kia, bụng Thiện Từ bắt đầu réo loạn, đây là lần đầu tiên ông ta có cảm giác thèm thuồng đối với một món mặn như vậy.

Sau khi phát hiện ra mùi hương này, Thiện Từ không thể không ép bản thân quay lưng, rời xa phòng bếp đáng sợ này.

Nhìn lão hòa thượng cố gắng chạy trốn, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đều không nhịn được cười.

Cứ thế, lão hòa thượng hiền lành cũng ngầm chấp nhận lời đề nghị của bọn họ, ở lại nơi này một thời gian ngắn.

Hai người hài lòng ăn no uống say, sau đó ăn vận lộng lẫy ra ngoài.

Hôm nay bên ngoài vô cùng yên tĩnh, chẳng còn tên “tai mắt” nào theo dõi ở góc hẻm nữa, cũng biết sợ rồi đấy nhỉ?

Có điều, chẳng bao lâu sau, bọn họ lại cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình đau đáu cách đó khoảng năm trăm trượng.

Bình Luận (0)
Comment