Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 645 - Chương 645. Ăn Nhiều Lấy Nhiều

Chương 645. Ăn nhiều lấy nhiều Chương 645. Ăn nhiều lấy nhiều

Vì thế Vũ Văn Loan Phi gật đầu đáp: “Ta biết rồi, thăng quan tiến tước các ngươi không có hứng thú, vậy khôi phục hôn ước khi xưa hẳn là cũng được chứ nhỉ? Chờ các ngươi đắc thắng trở về, ta sẽ ban hôn cho các ngươi, nối lại mối lương duyên khi xưa lần nữa.”

Bạch Quân Quân: “...”

Lý Văn Li: “...”

Văn Nhân Phinh Đình bỗng khựng người, quay sang nhìn hai người họ không rời mắt, ánh mắt nhìn Lý Văn Li đầy mong đợi.

Lý Văn Li cười nửa miệng, nhìn về phía Bạch Quân Quân: “Xin điện hạ đừng nói lời không hay như vậy, kẻo lát nữa đại tiểu thư lại viết thơ tặng cho ta, ta thật sự không nhận nổi.”

“Hừ!” Bạch Quân Quân trợn tròn hai mắt, không biết nên nói gì.

Vũ Văn Loan Phi lại bật cười, năm đó những đoạn thơ kia được truyền khắp đầu đường cuối ngõ, Vũ Văn Loan Phi cũng từng được nghe qua.

Khi trước cảm thấy Bạch Quân Quân được người nhà chiều hư, lúc nào cũng tùy hứng làm bậy, bây giờ lại nghe đương sự đích thân kể lại, hắn đột nhiên lại có cái nhìn khác về chuyện như vậy.

Hoá ra hai người này chính là oan gia trời định trong truyền thuyết, kẻ muốn cho người muốn nhận.

Nhưng lão cửu xen vào giữa bọn họ thì phải làm sao đây?

Không để Vũ Văn Loan Phi hóng hớt, Bạch Quân Quân lại mở miệng: “Nếu như điện hạ thật sự muốn ban thưởng cho chúng ta thứ gì đó, vậy thì thực tế một chút đi, thời loạn thế này, vàng bạc châu báu là hữu dụng nhất, càng nhiều càng tốt.”

Vũ Văn Loan Phi: “...”

Làm gì có ai nói toẹt ra thứ mình muốn được ban thưởng như vậy?

Nhưng hắn lại rất thích phong cách này.

Hai người chó ngáp phải ruồi làm theo đúng ý Vũ Văn Loan Phi, hắn cũng vung tay quá trán, sai hạ nhân lấy một đống đồ từ nhà kho tới đây ban thưởng.

Bạch Quân Quân vui mừng nhận ngay.

Dù sao bọn họ cũng đã tìm về cho hắn cả sào huyện của phản quân cơ mà!

Cho dù đòi cả một toàn thành làm vật báo đáp, vậy thì cũng chẳng hề quá đáng.

Từ lúc Vũ Văn Loan Phi bắt đầu nói tới hôn ước của hai người bọn họ, Văn Nhân Phinh Đình đã không tham gia vào bất cứ đề tài nào, nàng ta chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên, đau lòng nhưng lại chẳng dám nói ra.

Có điều, chút tình nhi nữ này so với nợ nước thù nhà trước mắt thì chẳng đáng được mấy đồng, ba người đang bàn chuyện nước quả nhiên chẳng để ý gì tới cảm giác cô quạnh, đau lòng của Văn Nhân Phinh Đình.

Bạch Quân Quân nhận được châu báu thì vô cùng phấn khởi, bèn vỗ bả vai Văn Nhân Phinh Đình: “Có rảnh thì đến chỗ ta chơi, ta sẽ mời ngươi ăn cơm.”

Lý Văn Li cảm thấy buồn cười, đại tiểu thư nhận được đồ tốt thì tâm trạng cũng cực kỳ vui vẻ, trông điệu bộ vô cùng đáng yêu.

Văn Nhân Phinh Đình sửng sốt, không gật đầu cũng không từ chối.

Vũ Văn Loan Phi lại cười nói: “Không thành vấn đề, khi nào rảnh ta sẽ bảo Phinh Đình đem trái cây tới cho các ngươi.”

“Vậy không khách khí.”

Bạch Quân Quân vô cùng thích ý.

Nói chuyện xong, hai người xách theo bao lớn bao nhỏ cáo từ.

Trong mắt mọi người bên ngoài, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li này ngày ngày đến phủ hoàng tử tống tiền, còn Vũ Văn Loan Phi kia lại có vẻ rất dễ chơi, mỗi lần tới đều cho bọn họ mang về đủ thứ.

Người không biết còn tưởng bọn họ đi thăm thân hữu nữa đó!

Bạch Quân Quân về đến nhà, trước tiên là cho mọi người ăn chút trái cây đỡ ghiền, sau đó lại tới Mai Viên thăm lão hoà thượng một lát, rồi mới thong thả đi với Lý Văn Li trở lại Tuyết Viên.

Nàng lại chuẩn bị bước vào không gian phát triển cả nền nông nghiệp cây ăn quả!

Có điều bây giờ bước vào không gian, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đều sợ ngây người.

Hình như lần cuối cùng bọn họ bước vào không gian là ngày hôm qua, tuy rằng chỉ lánh nạn trong phòng, không gia ngoài vườn, nhưng cũng đâu phải lâu lắm mới quay lại chỗ này đâu?

Nhưng mà lần này vào không gian, Bạch Quân Quân vốn muốn gieo hạt trồng cây vải, vừa bước vào đã thấy hoa nhài nở rộ, tràn trề sức sống, mà ong mật kia cũng càng lúc càng đông.

Mấy rương nuôi ong mật này, bọn họ chỉ để lại có một phần ba số mật, nhưng mấy ngày sau mật ong đã đầy ắp cả rương.

Lúc này đám ong mật còn đang vui vẻ bay khắp nơi, con nào con nấy đều có vẻ béo hơn khi trước.

Chẳng lẽ các “chiến sĩ thi đua” này không biết mệt mỏi là gì hay sao? Ăn mật tới mức béo ục ịch rồi mà không chịu nghỉ ngơi một lát à?

Bình Luận (0)
Comment