Lý Văn Li lanh lẹ hơn Bạch Quân Quân, khi đại tiểu thư vẫn còn ngây người, hắn đã khom lưng, đưa tay nếm thứu chút mật ong.
Khi nếm thử mật ong lần này, hồ ly cũng thấy ngon mà nhắm mắt thưởng thức.
Bạch Quân Quân thấy vậy thì cũng ma xui quỷ khiến, cúi đầu quệt mật nếm thử.
Hương hoa nhài thanh khiết kia, thêm cả vị mật ong nhẹ nhàng ngọn mà không nhợ... Đây chắc chắn là thứ mỹ vị tinh khiết ngọt ngào nhất trên cõi đời này!
Vẻ mặt Bạch Quân Quân vui mừng: “Hồ ly à, chúng ta tìm được bảo bối thật rồi, thật là ngon quá đi!”
Bảo bối mà nàng nói tất nhiên là khoảng sân rộng rãi này trong không gian.
Bọn họ không tài nào ngờ nổi không gian này lại thần kỳ như vậy, có thể khiến hoa ở đây,… thậm chí cả ong mật nữa, hoàn toàn không cần xử lý gì, kể cả nuôi trong môi trường hoang dã cũng không phát triển tốt được như vậy!
Nếu có thể dung nhập cả địa cung trong truyền thuyết kia vào không gian này, vậy thì nơi này sẽ trở thành một căn biệt thự có phòng ở, có mật thất chứa báu vật, còn có cả đình viện bao la.
Nghĩ mà thấy vui vẻ biết nhường nào!
Lý Văn Li gật đầu cười, sở dĩ bọn họ ngả bài hợp tác với Vũ Văn Loan Phi, chính là vì muốn giải quyết một chuyện lớn khác, dẹp bỏ đám phản quân kia khỏi Pháp Hoa Tự là chuyện nhỏ, tìm ra địa cung mới là chuyện lớn.
Hai người thương lượng xong xuôi, sau đó mới lôi hạt của mấy quả vải kia ra, chuẩn bị gieo một vài hạt ở rìa ngoài của khoảng sân.
Nói đến trồng cây trồng rừng, hai người cũng chỉ là tay mơ, đào cái hố rồi chôn hạt xuống dưới là coi như xong chuyện.
Tới khi chuẩn bị xong hết thảy, bọn họ lại bỏ hết đồ Vũ Văn Loan Phi ban thưởng vào trong phòng chứa, sau đó phủi mông, chuẩn bị đi ra ngoài.
Ở Pháp Hoa Tự, đã để mất hẳn một ngàn lượng, mà bây giờ Vũ Văn Loan Phi lại ban thưởng hai ngàn lượng, bên cạnh đó còn có cả thông tin về hộp báu kia, suy đi tính lại, bọn họ cũng không lỗ.
...
Chẳng mấy chốc đã tới ngày bọn họ đi bái Phật.
Hôm nay Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đã ngồi xe ngựa Vũ Văn Loan Phi chuẩn bị, đi tới Pháp Hoa Tự từ sáng sớm.
So với ngày thường, chân núi Pháp Hoa Tự ngày hôm nay bỗng có thêm vài chú tiểu trông coi.
Nhìn thấy Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đi về phía này, bọn họ đứng ra cản đường:
“Thật lòng xin lỗi hai vị, gần đây sư phụ bế quan, không nhận thực hiện bất cứ pháp sự nào.”
“Như vậy đâu có được?” Bạch Quân Quân giơ giấy thông hành trong tay: “Bảy ngày trước chúng ta đã hẹn làm pháp sự cho người đã khuất, hiện giờ các ngươi đã nhận tiền công đức và thông tin của người thân chúng ta, chúng ta cũng ở nhà trai giới bảy ngày bảy đêm, tắm gội sạch sẽ, vậy mà bây giờ các ngươi lại nói mình bế quan không tiếp đãi khách hành hương sao?”
“Xin lỗi hai vị thí chủ, chúng ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi.”
“Ta mặc kệ, hôm nay các ngươi có muốn làm cũng phải làm, không muốn làm cũng phải làm. Nếu các ngươi không làm, ta sẽ nhờ Hàm Anh Vương đích thân tới đây sai sử các ngươi!”
Bạch Quân Quân phô bày khí thế ngang tàng ngạo bạn của nguyên chủ ra trước mặt bọn họ, khiến cho các chú tiểu kia không thể nào đối phó được.
Hàm Anh Vương tự mình tới đây sao được! Trong chùa còn đang hỗn loạn kia mà!
Chú tiểu chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể nhờ bạn mình lên núi báo tin.
Chẳng bao lâu sau, sư phụ tiếp khách quen thuộc kia đã xuất hiện.
Ông ta tuy mảnh khảnh gầy gò nhưng động tác lại vô cùng uyển chuyển và nhẹ nhàng.
Nếu không biết thân phận của đám người này, Bạch Quân Quân sẽ chỉ nghĩ rằng đây là tiên phong đạo cốt của người xuất gia, nhưng sau khi phát hiện ra được bí mật, bọn họ nhìn kiểu gì cũng thấy ông ta đáng ngờ, đây đâu phải tiên phong đạo cốt gì, rõ ràng là một kẻ biết võ công.
“Xin chào hai vị thí chủ.” Tri Khách đại sư cúi đầu chào hỏi bọn họ, dường như ông ta cũng đã hiểu rõ tình hình dưới chân núi, không kiêu ngạo mà cũng chẳng xun xoe nịnh hót.
“Thật là thất lễ, hôm qua phương trượng bỗng nhiên phát hiện thiền cơ, vì để tìm tòi sâu hơn, ông ấy đã đóng cửa bế quan.”
Lời này thoạt nghe cứ như nói thật, Bạch Quân Quân nhướng mày cười khẩy:
“Nhưng pháp sự chúng ta đã hẹn sẵn từ trước thì tính sao đây? Để lỡ giờ lành thì ai mà đảm đương cho được?”
“Thật ra đối với người sống mà nói thì làm pháp sự vào ngày nào cũng như nhau, không cần phải để ý tới ngày lành tháng tốt làm gì. Đương nhiên, nếu hai vị thí chủ muốn tính toán cho thật kỹ, vậy thì bảy bảy bốn mươi chín ngày sau vẫn còn một ngày hoàng đạo nữa, thí chủ thấy như vậy có được không?”