Ở Hoàng Đô làm thợ săn tiền thưởng cảm giác cũng tốt, bọn họ ở huyện Đại, một đầu người mười lượng, đắt hơn chút cũng chỉ năm mươi lượng. Một ngày mệt gần chết mới có thu nhập một ngàn lượng.
Nơi này thì không giống vậy, Vũ Văn Loan Phi là người hào phóng, động một tí là thưởng mấy ngàn lượng bạc không nói chơi.
Đêm nay bọn họ lập công lớn, Vũ Văn Loan Phi ban thưởng ngàn lượng hoàng kim, mười đấu ngọc trai, mười đấu xà cừ mã não.
Bạch Quân Quân phải nói là vui vẻ.
Lý Văn Li bất đắc dĩ cười, Vũ Văn Loan Phi này mặc dù không đứng đắn, nhưng cũng là người quan sát tinh tế, đại tiểu thư thích vàng bạc châu báu hắn coi như nắm chắc rồi.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li mang theo châu báu về nhà, mọi người còn đang ngủ say.
Nói đến đội bảy người và tỷ đệ Bạch Táp Táp có thể từ tiểu yêu tinh dính người biến thành độc lập tự chủ, cũng coi là một loại trưởng thành về tâm hồn đi.
Bọn họ bảo người gỡ đồ ở viện tử, chờ người của Vũ Văn Loan Phi đi rồi mới nhẹ nhàng xách đồ vật về không gian.
Nhưng bọn họ cũng có doanh thu ở chùa Pháp Hoa, lúc này trong phòng không chứa nổi phần thưởng của Vũ Văn Loan Phi, hai người đành phải đặt đồ vật ở hành lang của đình viện.
Kể ra chuyến này, bọn họ thu hoạch tương đối khá.
Tịch thu bổng lộc của hoàng gia phát cho chùa Pháp Hoa ba năm này, phần thưởng của Vũ Văn Loan Phi cũng tới tay, cộng lại gần ba vạn lượng!
Bạch Quân Quân có loại cảm giác phấn đấu hơn nửa năm cuối cùng đã được phát tiền lương.
Đương nhiên điều khiến cho nàng càng thêm vui mừng chính là bên trong thùng nuôi ong mật ngọt sắp đầy rồi, cây vải cũng thành cây nhỏ cao nửa thước, từng cây dáng dấp vô cùng tốt.
Hai người đều là đứa đần làm nông, trồng cây chỉ là tìm vận may, ai ngờ trong một đêm cây vải lại cao như vậy!
Cho tới bây giờ bọn họ mới mất bò mới lo làm chuồng lật giở sách nông nghiệp đọc kỹ thuật trồng cây.
Khi thấy cây vải cần thụ phấn mới có thể kết trái, hai người mờ mịt, chuyện này cần phải thụ phấn thế nào?
Chẳng lẽ còn phải thụ phấn nhân tạo?
Trên thực tế, một số nơi tương đối khó làm quả thực phải như thế, nhưng chỉ cần có côn trùng có ong mật, thụ phấn hoa căn bản cũng không có vấn đề.
Bạch Quân Quân không khỏi vui mừng, trong không gian này của bọn họ có ong mật nhỏ.
Nàng tính trước thật sự là trước nay chưa từng có.
Bởi vì lúc trước nuôi ong mật, lần này giải quyết vấn đề cây cối nở hoa kết trái, nhưng đồ vật trong không gian càng chồng chất càng nhiều, Bạch Quân Quân cũng ý thức được, không gian này cần nhanh chóng phát triển, nếu không hoàn toàn không đủ để xài.
Nhắc tới cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với chùa Pháp Hoa, Địa Cung biến mất khẳng định có liên quan đến không gian.
Nhưng bọn họ làm thế nào cũng không phát động được.
Hai người trầm tư suy nghĩ xem đã bỏ sót manh mối ở nơi nào, đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Lúc đó có người đang không ngừng gõ cửa.
Bạch Quân Quân yên lặng đi mở cửa.
Khiến người khác bất ngờ chính là người đứng ở cửa, không phải người khác, mà chính là đám nhỏ nhà Lâm nương tử sát vách mấy ngày nay vẫn thường xuyên đến ăn chực.
Bọn họ trông thấy Bạch phủ mở cửa, sốt ruột nhào tới.
"Hồ ly ca ca, Quân Quân tỷ tỷ, Lâm nương tử nhà chúng ta không thấy nữa rồi."
"Cầu xin hai người, có thể giúp chúng ta tìm Lâm nương tử được không."
"Đừng sốt ruột, chuyện gì đã xảy ra từ từ nói." Bạch Quân Quân bình tĩnh kéo bọn nó vào viện tử.
Nhìn thấy hai tiểu hài tử vẻ mặt bối rối hoang mang lo sợ, Bạch Quân Quân bảo bọn nó ở ngồi ở phòng khách nghỉ ngơi, bản thân thì giả bộ đến nhà bếp lấy nước, thực ra là móc từ không gian ra nước mật ong đưa cho tụi nó.
Hai tiểu hai tử này trên chân toàn bùn, trên người còn có hạt sương, tay chân lạnh buốt miệng đắng lưỡi khô, xem ra đã chạy bên ngoài một lúc lâu.
Đang êm đẹp làm sao lại chạy ra bên ngoài?
"Các ngươi đừng lo lắng, trước tiên uống nước đi đã."
Hai tiểu hài tử nghe nói như thế vốn dĩ còn định từ chối, nhưng ngửi thấy mùi hương hoa ngọt ngào này, khoé miệng bọn nó giật giật.