Bạch Quân Quân không kìm nổi lòng cảm khái, xem ra hai người bọn họ đã hoàn toàn đối nghịch với đất Bắc rồi, cũng không biết có phải do tạo hóa sắp đặt hay không, đầu tiên là đánh tan sào huyệt của Ngũ vương gia, hiện tại lại muốn ra tay với Vũ Văn Tuyển, tất cả đều là binh mã của vùng phía Bắc.
Có điều Bạch Quân Quân cảm nhận được rõ ràng, lần khởi hành này, Lý Văn Li có vẻ rất mực vui lòng.
“???”
Bạch Quân Quân tỏ vẻ nghi hoặc: “Giết người tới mức phát điên thật rồi à?”
Dù sao ngày hôm qua bọn họ cũng đã tạo lưới gió, khiến cho đám người ở Pháp Hoa Tự kia giờ chỉ còn là một đám máu thịt bầy nhầy, nhìn thôi đã thấy ghê người, chẳng lẽ trải qua chuyện thể này, hoóc môn hiếu chiến của hắn lại sinh sôi nảy nở trong cơ thể đấy chứ?
Lý Văn Li tỏ vẻ chính trực, hắng giọng bảo: “Ta mừng cho đại tiểu thư ấy mà.”
“Mừng cho ta sao?” Bạch Quân Quân chẳng hiểu được đầu cua tai nheo ra làm sao, nghe hắn nói mà cứ như nước đổ lá khoai.
Lặn lội ngàn dặm tìm người thì có gì để vui vẻ chứ?
“Chỉ mỗi sào huyệt phản quân nho nhỏ kia thôi mà đại tiểu thư đã kiếm về không ít bạc rồi. Bây giờ đi tìm tổ chức tình báo xa xôi ngàn dặm như vậy, thì phần thưởng chỉ có nhiều hơn chứ không thiếu được, cho nên nhất định phải ăn mừng!” Lý Văn Li làm mặt quỷ với nàng.
“…”
Lời này khiến cho nàng bừng tỉnh, quả nhiên nghĩ như vậy cũng có lý vô cùng!
Có điều… sao vẫn thấy có chỗ nào đó không hợp lý nhỉ! Bạch Quân Quân hoài nghi quét mắt đánh giá hắn một phen, nhưng vẻ mặt hồ ly lại vô cùng bình thản, Bạch Quân Quân cũng tìm không thấy sơ hở nào.
Không tìm ra sơ hở, nên nàng chỉ đành tạm bỏ qua chuyện này.
Hai người lặn mưa lội gió, cuối cùng cũng đặt chân được tới núi Danh Sĩ.
Lúc này mặt trời cũng vừa ló dạng, núi Danh Sĩ bốn bề yên tĩnh.
Trước kia nơi này còn thường xuyên có người tới tảo mộ, đạp thanh, từ khi chiến loạn nổ ra, ngoại trừ tiết Thanh Minh và tiết Trùng Dương, hiếm khi có ai đặt chân tới.
Đương nhiên, Lâm nương tử chuyên đốn củi và lấy mật ong thì khác.
Nhưng ngày hôm qua Lâm nương tử đi lấy mật ong lại biệt tăm biệt tích, núi Danh Sĩ to như vậy, muốn tìm người cũng chẳng dễ dàng gì.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li chỉ có thể căn cứ vào tuyến đường mà đám nhỏ vẽ cho trên bản đồ mà đi tìm người.
Đương nhiên, nếu Lâm nương tử chỉ lạc đường thì chuyện vô cùng đơn giản, sợ nhất là nếu bà ta gặm phải người của Thiên Lý, những người đó cũng không phải kẻ tốt lành gì, chưa chắc đã thả bà ta ra ngoài.
Dọc đường lên núi, hai người lần lượt sử dụng dị năng tìm kiếm Lâm nương tử.
Hướng đi của Lâm nương tử hoàn toàn ngược lại với đường lên Tùng Phong Các.
Suy cho cùng, những tổ ong ở chỗ đó đã bị Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cuỗm hết, Lâm nương tử chỉ có thể cắn răng đi tìm chỗ khác, cuối cùng lại không chinh phục được nơi hung hiểm này.
Hai người định tìm một vòng ở nơi có dấu vết của Lâm nương tử trước đã, nếu tìm không thấy thì sẽ lẻn vào con đường xuống mật đạo đã phát hiện ra khi trước.
Ấy vậy mà, chẳng bao lâu sau kế hoạch của bọn họ đã bị phá tan tành, mới đi trên đoạn đường mòn này được một lát, bọn họ đã gặp phải một đám người mặc y phục màu đen, mặt mày che kín mít.
Những người này vừa nhìn đã biết từng trải qua huấn luyện, cũng không biết là bọn họ ra ngoài kiếm ăn hay là ôm cây đợi thỏ, nhưng Lý Văn Li và Bạch Quân Quân cũng không tránh nổi cuộc xô xát này.
Có vẻ những người đó cũng khá bất ngờ, không hẹn mà cùng quay đầu chạy trốn.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đánh mắt nhìn nhau, nhất thời không biết có nên đuổi theo đám người đó hay không.
Một lát sau, hai người mới cất bước đuổi theo phía sau bọn họ.
Ngay khi gần đuổi được đám người đó, cách đó không xa bỗng nhiên xuất hiện một dải dây thừng căng chặt.
Hai người đều có thị lực cực tốt, từ đằng xa đã trông thấy, không nói hai lời mà cùng nhảy qua, nhưng sau khi vượt được cạm bẫy này, dưới đất lại xuất hiện thêm một tấm lưới ẩn.
Khi sợi thừng kia được căng lên, địa võng cũng được kích hoạt ngay tắp lự, cho dù có đạp vào dây thừng hay không cũng sẽ rơi vào bẫy
Bạch Quân Quân lập tức lấy roi hoa thùy đồng ra, kéo Lý Văn Li về phía mình, tung người nhảy sang nơi khác, linh hoạt như khỉ trên núi Thái Sơn.
Bọn họ thuận lợi vượt qua cái bẫy sơ đẳng này, đột nhiên mũi tên lại lao vun vút tới trước mặt, phần mũi sắt của chúng đều dày bằng cả bàn tay, nếu như bị bắn trúng thì sẽ thủng lỗ chỗ như cái rổ thưa vậy.
Lúc này Bạch Quân Quân một tay giữ lấy dây roi, một tay kéo Lý Văn Li, chẳng còn tay nào rảnh nữa.
Ngay khi Bạch Quân Quân khó xử nhíu mày, Lý Văn Li cũng kịp thời ra tay.