Bạch Quân Quân cười sờ đầu của nàng.
"Cám ơn mọi người."
"Cháu đói không? Hẳn là chẳng mấy chốc sẽ dừng lại hạ trại, đến lúc đó nấu súp nấm cho cháu ăn."
Lão Khâu thúc ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút.
Ở nông thôn, đa số mọi người đều là một ngày hai bữa, trên đường chạy nạn càng nói không chính xác.
Nhưng mà đội bảy người mặc kệ tới nơi nào, sáng trưa tối ba bữa cơm đều sẽ đúng giờ hạ trại, ưu tiên giải quyết vấn đề ăn cơm.
Người khác có đi hay không, bọn họ đều nhất định sẽ dừng lại ăn cơm.
Cũng bởi vì như vậy, các nạn dân mới có càng nhiều thời gian nghỉ ngơi, đến giờ cơm tự giác đến quanh mình tìm ăn.
Lão Khâu thúc thăm dò quy luật làm việc và nghỉ ngơi của đội bảy người, lại thêm bọn họ có ăn đi được nên tương đối không có áp lực.
Bạch Quân Quân hiểu rõ chế độ làm việc và nghỉ ngơi đội bảy người nên sau đó liền nằm trên lưng Khâu Đại nghỉ ngơi.
Mọi người thấy nàng nhắm mắt dưỡng thần, liền ăn ý không nói thêm gì nữa sợ quấy rầy, nhưng mà bước chân lại thoáng tăng nhanh một chút, dù sao đi ở cuối cùng đội ngũ vẫn cảm thấy có chút không an toàn.
Bạch Quân Quân giả bộ nghỉ ngơi, kì thực nhanh chóng chạy vào trong khí hải xem dị năng của mình.
Hạt đậu xanh vốn đã nảy mầm bây giờ ảm đạm không có ánh sáng, nhạt đến mức nếu không nhìn kỹ thì suýt nữa cho rằng hạt giống này không tồn tại luôn.
Bạch Quân Quân thử đem linh khí cỏ cây quanh mình thôi động về khí hải, nhưng mà linh khí cỏ cây vốn tưởng rằng nhẹ nhàng lúc này lại vô cùng nặng nề, nàng mới vận hành một vòng mà đã cảm giác choáng đầu hoa mắt như muốn hôn mê.
Bạch Quân Quân cũng hiểu rõ đây là di chứng do dùng hết tinh huyết, đoán chừng tương lai mười ngày nửa tháng đều không tự chữa được, phải từ từ tĩnh dưỡng.
Nhưng mà cái giá mặc dù thê thảm đau đớn, nhưng mà Bạch Quân Quân lại cảm thấy đáng giá, tốt xấu gì cũng cứu được phụ tử Khâu gia.
Dị năng góp nhặt lại một lần nữa không sao cả.
Bạch Quân Quân tiếp tục nhẫn nại vận chuyển linh khí cỏ cây, lần này mới vận hành được nửa vòng thì cũng cảm giác được bước chân ngừng lại.
Nàng nghi hoặc mở to mắt.
Chỉ thấy một đám người đều dừng lại không đi.
Hoặc là tốp năm tốp ba ngồi xuống, hoặc là tản ra tứ phía.
"?" Bạch Quân Quân còn chưa hỏi ra lời.
Khâu Đại thúc liền cười giải thích: "Đoán chừng đêm nay dựng trại ngay ở chỗ này."
Khâu Nhị Khâu Tam cùng Lưu thị lần lượt để hài tử xuống, Lưu thị lại sửa sang lại một nơi sạch sẽ, Khâu Đại lúc này mới cẩn thận từng li từng tí buông Bạch Quân Quân ra.
Những ngày này, đám người đối xử với nàng luôn cẩn thận từng li từng tí như vậy, đến ngay cả lúc ăn cơm cũng không quên đặt nàng đang hôn mê ở bên cạnh trông coi.
Người qua đường không biết quan hệ của Lão Khâu thúc cùng Bạch gia, còn tưởng rằng những hài tử này tất cả đều là hài tử nhà Lão Khâu thúc mà cảm thấy hiếm lạ đó.
Dù sao thời đại này mạng người không đáng tiền, nữ nhi có thể bán thì bán hết để đổi lương thực, nào giống một nhà Lão Khâu thúc, toàn bộ hành trình che chở tiểu nữ nhi ốm yếu kia, hơn nữa còn đều rất kỹ càng.
Đám người còn tưởng rằng tiểu cô nương này không sống nổi, dù sao những ngày này không thấy nàng tỉnh lại, hơn nữa nàng cái gì cũng ăn không vô, chỉ có thể uống được một chút nước.
Chưa từng nghĩ hiện tại lại tỉnh.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ yếu đuối kia của nàng, không có các loại đồ quý hiếm như nhân sâm bồi bổ thì làm sao có thể khỏe lại được.
Cho dù tỉnh cũng là vướng bận, tăng thêm phiền phức cho cả nhà Lão Khâu thúc mà thôi.
Nhưng mà người trong cuộc đều không nói gì, đám người bọn họ càng sẽ không xen vào.
Cho nên đám người chỉ tò mò nhìn một chút liền thay đổi ánh mắt, ai làm cái gì thì làm cái nấy.
Cả nhà lão Khâu thúc cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào.
Bạch Quân Quân tỉnh lại nên lúc bọn họ nấu đồ vật càng thêm nhiệt tình.
Trước mắt bọn họ bớt ăn bớt mặc còn thừa lại hai ống trúc cùng ba túi nước nước tiên, mặc dù Bạch Quân Quân tỉnh lại, nhưng mà đám người vẫn quyết định đem thứ nước tốt này để lại cho nàng bồi bổ thân thể.