Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 670 - Chương 670. Lại Được Thấy Ánh Mặt Trời

Chương 670. Lại được thấy ánh mặt trời Chương 670. Lại được thấy ánh mặt trời

Nếu nàng vượt ngục, người của Thiên Lý ắt sẽ phái người lùng sục khắp hang cùng ngõ hiểm, nếu như vậy thì sẽ làm cản trở quá trình tìm kiếm không gian của nàng.

Cho nên Bạch Quân Quân có muốn thoát ra ngoài thế nào thì cũng chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn, chờ bọn họ thả nàng ra, sau đó lại học theo Lâm nương tử, chơi một chiêu Hồi Mã Thương.

Lão già mặc áo choàng kia đứng nhìn ở cửa một lúc, mãi cho đến khi Bạch Quân Quân bắt đầu nghi ngờ không biết có phải ông ta đã ngủ rồi hay không, thì ông ta mới bắt đầu có động tĩnh.

Ông ta cật bước tiến về phía trước, vừa đi vừa hỏi: “Các ngươi cũng biết đây là nơi nào chứ?”

Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đồng loạt lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Lão già kia dẩu môi: “Không biết thì may mắn hơn nhiều so với biết, sau khi rời khỏi đây, các ngươi đừng hòng nghĩ tới chuyện quay lại nơi này tìm hiểu, nếu không sẽ chẳng được may mắn như vậy nữa đâu.”

Lão già nói xong liền phất tay, hai người phía sau ông ta bước lên, hai người đó đang cầm hai chiếc khay, trên khay đặt một bình thuốc nhỏ

Hai người đưa thuốc tới trước mặt Bạch Quân Quân và Lý Văn Li, Lão già kia lại mở miệng:

“Ở đây có hai viên thuốc, các ngươi chỉ cần uống nó là có thể rời đi.”

Bạch Quân Quân nhìn thuốc kia, cong môi cười: “Đây là cái gì?”

“Tất nhiên là thứ dùng để bịt miệng, chỉ cần các ngươi không nhắc tới với người ngoài, viên thuốc này cũng chỉ là vật trang trí mà thôi.”

Bạch Quân Quân nhướng mày, trên đời này thật sự tồn tại thứ thuốc có hiệu quả tương tự hạt giống của nàng hay sao? Chỉ có điều… Nó thật sự có thể phân biệt rõ người khác nói gì sao?

Lão già kia mỉm cười: “Nếu ngươi không tin thì cứ thử đại một lần là biết.”

“Nếu chúng ta không uống thì sao?”

“Vậy xin lỗi, khi nào các ngươi uống thuốc, thì khi ấy ta sẽ thả các ngươi đi.”

Lão già nói xong, bưng mâm ngồi xổm xuống chỗ của hai người bọn họ, đẩy khay thuốc tới trước mặt Bạch Quân Quân và Lý Văn Li.

Viên thuốc trong lọ này to bằng một móng tay cái, đen thùi lùi, không nhìn ra được là thứ gì, nhưng lại thoang thoảng toát ra mùi dược liệu.

Lúc này đám người áo đen đều nhìn chằm chằm hai người trong phòng giam, chờ bọn họ đưa ra lựa chọn.

Một lúc lâu sau, cuối cùng nhà tù kia cũng có động tĩnh.

Bạch Quân Quân lẳng lặng duỗi tay ra lấy lọ thuộc kia, sau đó bỏ thuốc vào miệng.

Lý Văn Li cũng học theo.

Thấy hai người đã uống thuốc xong, lão già kia cũng hài lòng nở nụ cười: “Nếu hai vị đã bằng lòng uống viên thuốc này thì nhất định phải tuân thủ lời đã hứa, như làm trái với ước định, thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.”

Dứt lời, ông ta dẫn người rời khỏi nhà tù, để lại hai tên thủ hạ vẫn đứng yên không nhúc nhích. Sau thời gian khoảng một tuần hương, thấy bọn họ đã tiêu hóa thứ thuốc kia, đám thủ hạ mới mở khóa phòng giam: “Các ngươi đi được rồi.”

Lý Văn Li và Bạch Quân Quân không nói không rằng, cùng đứng dậy đi ra ngoài.

Hai người nọ lại tiếp tục trùm đầu họ bằng túi đen, sau đó đưa bọn họ ra bên ngoài, đường đi vẫn lòng vòng rắc rối như vậy.

Cả đường đi vô cùng lề mề chậm chạp, bọn họ chỉ hận hai chân không thể giẫm Phong Hỏa Luân mà bay khỏi nơi này.

Cũng không biết qua bao lâu sau, Bạch Quân Quân thậm chí còn cảm thấy đoạn đường rời khỏi đây còn xa hơn cả đường vào, khó khăn lắm mới chịu dừng lại.

Kẻ dẫn đường bảo bọn họ đứng yên ở chỗ này, đếm tới một ngàn, sau đó mới có thể tháo bịt mắt xuống.

Hai người gật đầu, đứng tại chỗ hồi lâu, tới khi bên tai đã không còn tiếng bước chân của đám người kia mới chậm rãi tháo mũ trùm đầu.

Nhìn kỹ một chút, đây chẳng phải đường dưới chân núi sao?

Hai người tiễn bọn họ xuống hắn chân núi.

Hai người không lại dừng lại, giả vờ đi vào trong thành.

Cho đến chắc chắn xung quanh không còn ai theo dõi, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li mới tay lớn kéo tay nhỏ, đột nhiên biến mất khỏi bìa rừng.

Lúc này không gian vẫn diệu kỳ như cũ, hoa thơm cỏ lạ mọc đầy, chim hót líu lo.

Bạch Quân Quân sử dụng dị năng bài trừ độc dược trong cơ thể ra bên ngoài.

Vừa rồi nàng dùng dị năng để bọc quanh viên thuốc, mới có thể giữ cho nó không bị dạ dày hóa.

Vừa quay đầu, Lý Văn Li cũng đang dùng cách tương tự để đẩy viên thuốc trong cơ thể mình ra.

Bình Luận (0)
Comment