Bọn họ vừa định đi xung quanh nơi này tìm kiếm, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy không gian rưng lắc kinh hồn, chẳng bao lâu sau đã bị đẩy ra ngoài.
Khi rơi xuống đất, hai người bỗng nhiên phát hiện ra, bây giờ bọn họ không còn ở chỗ cũ nữa mà đã rơi vào một vị trí khác.
Lúc này, có hai tên thủ vệ đang giải quyết nỗi buồn ở chỗ này, bọn họ đưa lưng về phía Bạch Quân Quân và Lý Văn Li, còn để lộ nửa cái mông tròn vo.
Hai tên thủ vệ kia nghe thấy phía sau có động tĩnh, quay đầu lại theo phản xạ không điều kiện. Không biết từ khi nào, phía sau bọn họ bỗng nhiên xuất hiện một thiếu niên và một thiếu nữ mặc y phục đỏ tươi.
Hai tên thủ vệ trố mắt nhìn bọn họ, thái độ vô cùng kinh ngạc.
Lý Văn Li thì cũng thôi đi, nhưng Bạch Quân Quân là nữ nhân cơ mà!
Kia hai thị vệ thấy có nữ nhân đang nhìn mình tiểu tiện thì ngây ra như phỗng.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cũng không ngờ mình lại bị địa cung kia ném tới chỗ này.
Rốt cuộc phía trước gặp được phòng hoặc là đình viện đều không có di động công năng, bọn họ từ nơi nào đi vào liền sẽ từ nơi nào ra tới, vị trí là sẽ không thay đổi.
Dù sao thì khi trước gặp được phòng lớn hay đình viện, mấy nơi này đều không có cả năng dịch chuyển, bọn họ vào từ nơi nào thì sẽ ra ở nơi ấy, vị trí sẽ không hề thay đổi.
Nhưng chốn địa cung kia thì hoàn toàn khác, vừa rồi bọn họ rõ ràng ở cửa mật thất chứa đầy bí mật của thiên hạ, mà lúc này lại chẳng rõ bị đưa tới nơi nào.
Hơn nữa nó còn rất thiếu ổn định, cho dù tay của hai người không hề tách ra, nhưng vẫn bị không gian kia hất ra bên ngoài.
Bạch Quân Quân tuy rằng không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng bọn họ cũng hiểu rõ lúc này không phải thời điểm để trì hoãn, bèn dùng tốc độ nhanh nhất để tìm kiếm địa cung kia.
Vì thế hai người bò dậy, sử dụng dị năng xử lý hai tên thủ vệ vẫn còn đang hóa đá kia, sau đó lại bắt đầu tìm kiếm trong khu vực này, nhưng lại chẳng hề cảm nhận được sự dao động nào của không gian.
Hai người chẳng còn cách nào, chỉ đành bước ra bên ngoài.
Bước ra khỏi nhà xí này là một khoảng sân rộng rãi, tuy rằng đang trong lòng núi, nhưng cũng không thể không khen ngợi sào huyệt này đã được bọn họ khai phá vô cùng tốt. Ngoại trừ việc không thể trông thấy vòm trời ngoài kia, tất cả đình đài, lầu các ở chỗ này đều cực kỳ tráng lệ.
Cũng nhờ việc kiếm tìm này, Bạch Quân Quân phát hiện ra nơi bọn họ đáp xuống chính là chỗ nghỉ ngơi của đám người Thiên Lý.
Có điều nơi này thật sự quá lớn, hai người chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm.
Khi di loanh quanh để tìm kiếm, bọn họ khó tránh sẽ làm kinh động đến đám người trong hang đá. Vì để tiết kiệm thời gian, bọn họ cố gắng không chạm mặt với đám người kia, nếu gặp phải sẽ đánh ngất luôn.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, bọn họ đã tìm hiểu rõ toàn bộ địa hình của Thiên Lý.
Nơi này đúng là một hang đá, điều này không sai, nhưng có vài tầng càng lên cao càng nhiều người.
Nơi có cọc gỗ mà hai người họ tiến vào đầu tiên hẳn là nằm phía dưới cùng của hang động.
Vừa rồi gặp phải không gian của địa cung, sau đó, bị hất văng ra ngoài, hẳn là rơi vào tầng thứ ba.
Không hiểu sao hai người bọn họ lại vọt lên trên hẳn hai tầng. Có điều đối với bọn họ, không gian leo lên quá cao là chuyện không hay, bởi vì càng lên cao càng nhiều người, cũng càng phiền phức hơn.
“Ta cảm thấy không gian này hẳn là không thích phía trên, có thể nó đã đi xuống.” Lý Văn Li nhẹ giọng phân tích.
Đương nhiên Bạch Quân Quân tin tường Lý Văn Li, dù sao trên đời này cũng chẳng có ai hiểu về không gian hơn hồ ly cả.
Vì lý do ấy, hai người đơn thương độc mã xông pha hai tầng huyệt đạo của người ta rồi lại lao xuống phía dưới, lần này cuối cùng bọn họ cũng cảm nhận được sự dao động của không gian ở một nơi nào đó trên thang lầu đi xuống.
Hai người ăn ý nắm lấy tay nhau, sau đó lại biến mất khỏi mật thất bao la rộng lớn.
Đám người vốn đang đuổi theo bọn họ chạy hồng hộc tới giữa thang lầu, bỗng dưng chẳng thấy ai nữa thì không khỏi giật mình: “Chuyện gì thế này…”
“Không phải là… lại tới nữa rồi chứ?”
“Ta nghĩ chúng ta đến tìm thủ tọa để báo tin càng nhanh càng tốt, để thủ tọa ra mặt xử lý thích hợp hơn nhiều.”
Mấy tên này thủ thỉ với nhau, vẻ mặt hãy còn kinh hồn bạt vía.
Sau đó liền ăn ý rút lui.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li không biết đám truy binh sợ mất mật, lúc này bọn họ đã được đưa vào địa cung kia như ý nguyện.