Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 678 - Chương 678. Kiên Quyết Đối Diện

Chương 678. Kiên quyết đối diện Chương 678. Kiên quyết đối diện

Vũ khí này khiến cho Bạch Quân Quân và Lý Văn Li lần nữa kinh ngạc, nghiêm chỉnh mà nói đây không phải chính là Gatling mini sao?

Nếu như đổi thành viên đạn, thứ bay ra chính là vũ khí có sức bẻ gãy nghiền nát hạng nặng.

Hiển nhiên những mũi tên này cũng khiến cho mọi người chịu nhiều đau khổ, chúng nó mạnh hơn so với đợt tấn công vừa rồi, độc châm dày đặc hơn, căn bản tránh không tránh được, hơn nữa châm này liên tục không ngừng giống như không có điểm cuối.

Cứ như vậy, từng đợt người trúng tên ngã xuống đất.

Ông già kia không thể nhịn được nữa, ông ta vung hai tay lên, điều động nội lực cưỡng ép hất bay ám khí của Lâm nương tử.

Châm nhỏ bị thay đổi phương hướng " ba ba ba" tất cả đều đâm vào tường.

Bạch Quân Quân trừng to mắt: Người này cũng biết dị năng hệ Phong?

Lý Văn Li bình tĩnh lắc đầu: “Ông ta dùng chính là nội lực."

Nội lực?

Thứ đồ viễn cổ này sớm đã thất truyền, Bạch Quân Quân chỉ nghe nói cổ nhân biết nội lực, khinh công, nhưng chưa từng tiếp xúc qua.

Hôm nay may mắn thấy một lần, cái này… so với dị năng hệ phong cũng không kém nhiều.

Lý Văn Li cong môi cười: "Không giống nhau, nhưng đối với người không có dị năng mà nói, có thể làm được như này quả thực rất đáng gờm."

Lúc này người được hồ ly khen đang từng bước một tới gần Lâm nương tử, độc châm của Lâm nương tử với ông ta mà nói như là nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vung lên đã ném hết chúng nó lên trên tường, trong chốc lát ông già đã bức ép, cũng lần nữa vươn tay nắm lấy cổ Lâm nương tử.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lý Văn Li từ góc tối lách mình đi ra, một chiếc dao găm bình thường, lại dùng ra khí thế của Chu quỷ.

Ông già kia không nghĩ tới ở góc có người đang ẩn núp, chờ nhìn thấy một bộ áo đỏ tươi đi ra mới phát hiện ra là Lý Văn Li.

Ông ta hừ lạnh một tiếng: "Xem ra cái gọi là quỷ nháo đều là các ngươi làm thuật che mắt, thật sự nghĩ không thông sống cho tốt không được sao?"

Nói xong ông già hóa chỉ thành trảo xông tới chộp lấy mặt Lý Văn Li.

Lý Văn Li dùng dao găm đón đỡ vung đao lên.

Ông già kia cũng lấy ra một thanh kiếm mềm từ bên hông, thanh kiếm mềm dẻo mỏng như cánh ve rút ra lại trở nên cứng rắn, ông già cũng không nể mặt mũi chém về phía cổ của Lý Văn Li.

Lý Văn Li giơ chân đá vào ngực vàobụng ông già.

Ông già kia cũng thực sự linh hoạt, nhìn thấy chân Lý Văn Li tới, cũng theo đó lui lại mấy bước.

Hai người giao chiến trong chớp mắt, tất cả mọi người không nhìn thấy rõ ràng, bọn họ đã đánh ba hiệp.

Lý Văn Li bị thực lực của ông già này khuynh đảo, cười: "Ta thích nhất cao thủ."

"..." Đã chậm một bước Bạch Quân Quân nhìn thấy kẻ điên lên sân bất đắc dĩ thở dài.

Người này thực chất bên trong quả nhiên có gen hiếu chiến, nhìn mà xem không che giấu được sự vui sướng, chỉ sợ chờ sau khi hắn nhàm chán, sẽ ngày ngày nghĩ đến việc đi khiêu chiến với cao thủ võ lâm trong giang hồ?

Bạch Quân Quân đang phỉ nhổ, Lý Văn Li và ông già kia lại một lần nữa quấn lấy nhau.

Nàng dứt khoát mặc kệ hai người này, trực tiếp đi đến bên cạnh Lâm nương tử bảo vệ bà ta ở sau lưng.

"Các ngươi... Các ngươi không sao chứ?" Lâm nương tử nhìn thấy Lý Văn Li và Bạch Quân Quân từ trên trời rơi xuống vừa mừng vừa sợ.

Nói ra thì, hôm qua Lâm nương tử tìm kiếm tổ ong quả thực không nghĩ tới sẽ gặp được người Thiên Lý.

Đen đủi bị dẫn tới ngục giam ngồi nửa ngày, đêm hôm khuya khoắt những người kia điều tra rõ ràng thân phận của bà ta, buộc bà ta phải nuốt một viên thuốc, rồi bảo bà ta cút.

Nhưng Lâm nương tử càng nghĩ càng không đúng, bằng vào bản lĩnh và sự can đảm hơn người của mình bà ta đã lần nữa che giấu rồi tiến đến, chưa từng nghĩ tới thu hoạch tương đối khá.

Đúng lúc bà ta muốn lui ra ngoài nơi này lại đột nhiên loạn rồi.

Bởi vì lại có người xông lầm vào rồi!

Người khác xông lầm chính là cơ hội tốt cho bà ta mượn để đi ra ngoài.

Lâm nương tử đang muốn mượn cơ hội để ra ngoài, lại phát hiện người dẫn ra đại loạn chính là Bạch Quân Quân và Lý Văn Li.

Bình Luận (0)
Comment