Địa Cung này khoảng chừng 80 mét vuông, bởi vì Địa Cung bị trói chặt, không gian ngoài trời lại một lần nữa được khuếch trương, 100 mét vuông đình viện lập tức nhiều thêm 80 mét vuông nữa.
Hơn nữa đình viện 80 mét vuông này ngoại trừ cỏ dại còn có rất nhiều quả dại nhỏ không biết tên.
Bạch Quân Quân đang định thưởng thức, đột nhiên nghe thấy bên ngoài một trận ồn ào.
Bạch Quân Quân chỉ có thể tạm thời kiềm chế xúc động xem xét không gian, đi ra bên ngoài.
Hai người vội vàng ra khỏi Địa Cung, vừa rồi Địa Cung vùng vẫy giãy chết, bọn họ trở ra lại về tới nhà xí quen thuộc trước mặt, lúc này hai thủ vệ cởi truồng vẫn như cũ nằm trên mặt đất.
Ngoài ra, ông già mặc áo choàng không biết đã tới lúc nào, trong tay ông ta đang xách một nữ nhân mảnh mai.
Ông già tái nhợt bóp chặt cổ nữ nhân, trong mắt tất cả đều là sát ý lạnh lùng.
"Thả... thả ta ra."
Nữ nhân kia bỗng nhiên đập vào tay ông già, ông già lại không nhúc nhích.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li nhìn nhau một cái, nữ nhân này không phải Lâm nương tử thì là ai.
Ông già vẻ mặt đạm mạc: "Tối hôm qua đã thả ngươi đi, là ngươi nhất định phải đi tìm cái chết, đã như vậy còn hô cứu cái gì."
"Ta... Không có." Lâm nương tử kìm nén sự ngộp thở vẫn cứ đập tay của ông ta, ngón tay ông già càng siết chặt hơn.
Lâm nương tử tự giác yếu thế vô vọng, đột nhiên vươn tay, trong ống tay áo bắn ra cây nỏ.
Thì ra vòng tay của Lâm nương tử là một ám khí tinh xảo.
Ông già kia không kịp chuẩn bị đã bị tập kích vào mặt, một tay hất Lâm nương tử ra.
Lâm nương tử rơi xuống mặt đất, liên tục ho khan, nhưng lúc này bà ta cũng biết tình hình nguy cấp, bà ta lăn xuống dưới đất, không kịp thở một ngụm, đã lập tức đứng dậy tiếp tục bắn ám khí về phía những người này.
Cho đến hiện tại Bạch Quân Quân mới biết được Lâm nương tử lợi hại, chỉ thấy chiếc vòng trên cổ tay bà ta như súng máy, càng không ngừng bắn ngân châm ra bên ngoài, hơn nữa trên mỗi cây ngân châm đều có độc, những người bất hạnh bị ngân châm ghim trúng đều ngã xuống đất không dậy nổi.
Cho đến khi sử dụng hết ngân châm trên vòng tay, bà ta lại rút chiếc trâm cài trên đầu xuống, cây trâm cài đầu chỉ về phía ông già, bà ta cũng lùi về phía sau.
Những người đó không nghĩ đến nữ nhân yếu đuối này có ám khí lợi hại như thế!
Chẳng qua phía sau Lâm nương tử là nhà xí, bà ta đã không còn đường lui, hơn nữa viên đạn cũng có hạn.
Nhưng bên phía ông già lại không ngừng có tiếp viện, dù là bà ta đã tiêu diệt một nhóm, còn có nhóm thứ hai nhóm thứ ba bổ sung.
Song phương cứ giằng co như vậy.
Ông già kia vẻ mặt thâm trầm nhìn sang bà ta: "Nếu ta không đoán sai, ngươi là người của Mặc gia phải không."
"Lão nương là người nơi nào, mắc mớ gì tới ngươi." Lâm nương tử phách lối cong môi.
"!"
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li ngạc nhiên, người của Mặc gia?
Bọn họ không tự giác nhìn về phía Lâm nương tử.
Nhớ năm đó đại thúc bị thọt từng nói chính mình có sư phụ và một tiểu sư muội đáng yêu.
Chẳng lẽ... Đây chính là tiểu sư muội trong truyền thuyết của đại thúc bị thọt?
Nhưng...
Lâm nương tử nhiều nhất chỉ là hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đại thúc bị thọt này lại có vẻ mặt tang thương tuổi trên năm mươi...
Còn tưởng rằng sư muội của ông ấy cũng cùng trang lứa với ông ấy...
Bạch Quân Quân kinh ngạc không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhưng đại thúc bị thọt quả thực đã cho nàng một tín vật, lúc ấy chỉ nói để cho nàng treo trên người, nếu như tiểu sư muội hữu duyên nhìn thấy sẽ nhận với nàng.
Nhưng trong khoảng thời gian này phát sinh quá nhiều chuyện, nàng đã quên mất chuyện này, tín vật cũng may còn nằm ở góc nào đó trong không gian.
Bạch Quân Quân đang ngây người, ông già kia lại một lần nữa phát động tấn công.
Lâm nương tử thủ cây trâm cũng nghiêm túc.
Không hiểu bà ta ấn vào cơ quan nào, cây trâm giống như cây dù mở ra tự động xoay tròn, trong lúc cây trâm xoay tròn, vô số châm nhỏ điên cuồng xoay chuyển.