Dứt lời, Bạch Quân Quân không thể kìm nổi sự phiền lòng, đẩy hết đám người xung quanh rời khỏi phòng, sau dứt khoát đóng cửa lại.
Bị đuổi ra bên ngoài, đám người A Đao vẻ mặt nôn nóng. Bị Bạch Quân Quân đẩy hết ra ngoài, trong lòng ai nấy đều cảm thấy không vui.
Đại đội trưởng “hộ tỷ” Bạch Táp Táp thấy thế thì vội lên tiếng trấn an: “Mọi người đừng quên trưởng tỷ của ta là đệ tử quan môn của Đan Hạc tiên sinh, Văn Li ca ca hiện giờ gặp phải như vậy, quả thật là nên khám bệnh trước, chúng ta… Chúng ta tạm thời đừng sốt ruột.”
Nhờ có vậy Lâm nương tử mới biết thì ra đứa nhóc ngoài tài nấu nướng rất khá còn có thân thế không tầm thường, còn biết cả y thuật!
Cổ nhân quả đúng là lợi hại, ở thế giới của bà ta, mười sáu bảy tuổi là độ tuổi còn đang cắp sách tới trường, nhưng mà ở chỗ này, người ta còn làm được cả bác sĩ rồi.
Chậc chậc chậc.
Đương lúc Lâm nương tử cảm thán cổ nhân trưởng thành sớm và không tầm thường, A Đao bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Lâm nương tử.
“Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Có một câu này của A Đao, mọi người cũng sực tỉnh, phải đó, tuy rằng bọn họ bị trưởng tỷ đuổi ra ngoài, nhưng bên ngoài còn vị Lâm nương tử này cơ mà.
Nói vậy, núi Danh Sĩ xảy ra chuyện gì, hẳn là Lâm nương tử cũng biết, cứ hỏi bà ta là được rồi.
Vì vậy, “đại hội đặt câu hỏi” bắt đầu diễn ra ở bên ngoài phòng nghỉ.
…
Trong phòng, sắc mặt Lý Văn Li tái nhợt. Hắn nằm ở trên giường, nhìn thấy đại tiểu thư đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài bằng vẻ mặt nghiêm túc, hắn không khỏi thấy buồn cười:
“Ta không có việc gì, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe rồi.”
Bạch Quân Quân không nói không rằng mà ngồi xuống, nghiên cứu vết thương trên cổ Lý Văn Li.
Lúc này cổ hắn có ba miệng vết thương lớn, từ xương quai xanh trở xuống dưới, mãi đến tận hàm dưới có tới vài vết thương, vết nào cũng dài khoảng bảy, tám phân, chỉ sâu thêm một chút nữa thôi sẽ cắt thẳng vào mạch máu.
Mới nãy rõ ràng nàng đã cho Lý Văn Li uống nước thảo mộc, nhưng chỗ nước thảo mộc ấy lại chẳng hề mảy may làm cho miệng vết thương của hắn khép lại đúng như công dụng vốn có của mình. Lúc này da thịt hắn vẫn còn lộ ra ngoài miệng vết thương, vừa trông đã thấy rợn người.
Bạch Quân Quân duỗi tay ra, đặt lên trên phần cổ của Lý Văn Li, sau đó để cho dị năng hệ mộc dồi dào chảy vào bên trong cơ thể hắn.
Nhưng mọi chuyện lại không giống như những gì nàng dự đoán.
Dị năng của nàng được đẩy vào trong người Lý Văn Li dồi dào không ngớt, nhưng lại chẳng khác nào bỏ đá xuống giếng, miệng vết thương chẳng có lấy chút dấu hiệu phục hồi nào.
“Tại sao lại như vậy?”
Bạch Quân Quân không tin vào những gì mình trông thấy, tiếp tục truyền dị năng, nhưng miệng vết thương của Lý Văn Li vẫn đáng sợ như cũ.
Lý Văn Li trầm ngâm một lúc lâu, sau đó đột ngột lấy Chu Quỷ mà đại tiểu thư cất trong người ra, sau đó cắt một nhát lên mu bàn tay của mình, máu tươi nháy mắt đã chảy thành dòng.
“Ngươi điên rồi sao?” Bạch Quân Quân thấy hành vi này của hồ ly, hận không thể tát cho hắn một cái chết tươi, người này bị thần kinh à? Còn ngại chưa chảy đủ máy hay sao?
“Ngươi thử lại xem.” Lý Văn Li đưa tay ra trước mặt Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân khẽ nhướng mày, cuối cùng cũng hiểu ra ý của Lý Văn Li.
Nàng không nói gì, bắt đầu truyền dị năng vào mu bàn tay của Lý Văn Li, nhưng vừa mới sử dụng một chút, miệng vết thương trên mu bàn tay Lý Văn Li đã nhanh chóng khép lại, sau đó lành lặn như mới, còn chẳng có lấy một vết xước nào.
Lý Văn Li thở dài: “Quả nhiên là như vậy.”
“Cái gì?” Bạch Quân Quân vẫn tỏ vẻ khó hiểu.
“Hẳn là nếu để viên quái thạch kia đụng vào miệng vết thương, dùng dị năng trị liệu sẽ không có hiệu quả chút nào.” Lý Văn Li bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Bạch Quân Quân: “Về sau nhất định phải cẩn thận, ở thời đại này, chúng ta cũng không phải kẻ mạnh tuyệt đối.”
Lẽ trời vốn công bằng, quả nhiên là thế.
Bạch Quân Quân nghe vậy thì khẽ nhíu mày, tuy nàng biết tảng đá quái dị đó khắc chế bọn họ rất nhiều điều, nhưng nàng không tài nào ngờ nổi nó khó nhằn như vậy.
Hiện giờ dùng dị năng trị miệng vết thương của Lý Văn Li không hết, vậy thì nàng chỉ có thể dùng vật lý trị liệu bình thường.
Nhưng ngày thường nàng đã quen với việc trị liệu bằng dị năng, không hay đem kim sang dược thông thường theo người, lúc này Bạch Quân Quân cũng không nao núng, nhanh chóng đứng dậy, ra bên ngoài tìm A Đao.