Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 687 - Chương 687. Thân Phận Thật Của Lâm Nương Tử

Chương 687. Thân phận thật của Lâm nương tử Chương 687. Thân phận thật của Lâm nương tử

“Quân Quân cô nương, lão đại nhà ta thế nào rồi?”

“Trưởng tỷ, hồ ly ca ca bị thương có nghiêm trọng không? Có nguy hiểm tới tính mạng hay không?”

“Bậy bậy bậy, đừng có ăn nói lung tung, lão đại còn khỏe mà!”

Mọi người mỗi người một câu, chớp mắt đã quên chuyện muốn tìm kẻ khác để báo thù rửa hận.

Bạch Quân Quân gật đầu nói Lý Văn Li chỉ bị thương ngoài da mà thôi, nghỉ ngơi một thời gian là khỏe.

Lúc này Lâm nương tử đứng dậy, nhìn Bạch Quân Quân bằng vẻ ân cần.

Tới bây giờ bà ta vẫn chưa đi, mục đích chính là để dò hỏi chuyện Quân Thượng Chi Sự, dù sao cũng chẳng có mấy ai trên đời biết về cuốn sách này. Bạch Quân Quân là một tiểu cô nương như vậy, nếu không phải có người nói cho nàng biết, thì sao mà nàng biết được?

Bạch Quân Quân gật đầu: “Ta biết ngươi nhất định sẽ hỏi, nếu ta không nói, đêm nay ngươi cũng không ngủ được, cứ nói ra cũng chẳng có vấn đề gì.”

Bạch Quân Quân nói đoạn, hào phóng dẫn bà ta vào trong phòng của Lý Văn Li.

“?”

Mọi người ngạc nhiên trông thấy Bạch Quân Quân lại dẫn người vào bên trong, lúc này mới vỡ lẽ muộn màng. Bọn họ lại chậm một bước rồi, Lâm nương tử kể chuyện cũng đã vào trong, bọn họ lại tiếp tục bị nhốt ở ngoài cửa, thật là đáng giận!

Sau khi Lâm nương tử đi vào phòng, bà ta chỉ thấy Lý Văn Li vẫn ngồi trên giường nhu trước, có điều trên cổ đã được băng bó cẩn thận, tình trạng đỡ hơn khi nãy rất nhiều, ít nhất thì miệng vết thương vừa nhìn đã thấy ghê cũng đã được băng gạc che phủ.

Hơn nữa Lý Văn Li đang mặc áo ngủ màu trắng, mái tóc đen dài xõa ra sau đầu, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong khiến người ta mê mẩn.

Lâm nương tử kinh ngạc trước vẻ đẹp thiếu niên này, đột nhiên trước mắt lại xuất hiện một chiếc mặt dây chuyền quen thuộc.

Lâm nương tử thấy mặt dây chuyền này, sắc mặt lập tức thay đổi, bà ta kích động lao về phía này đoạt lại, đặt trong lòng bàn tay nhìn cho thật kỹ, một lúc lâu sau mới run giọng hỏi: “Sao thứ này lại ở trên tay ngươi?”

Bạch Quân Quân chỉ cười bảo: “Xin hỏi tại sao Lâm nương tử lại nhận ra thứ này?”

“Đây là vật trong sư môn của ta, tất nhiên ta phải nhận ra nó.” Lâm nương tử nói xong cũng lôi ra từ trong thắt lưng một mặt dây chuyền y hệt.

Hai mặt dây chuyền đều được tạo ra từ cùng một miếng ngọc.

“Sao ngươi lại có thứ này?” Lâm nương tử vẫn còn kích động.

Bạch Quân Quân thành thật trả lời: “Đây là vật mà bằng hữu tặng cho ta.”

“Bằng hữu?” Lâm nương tử ngạc nhiên: “Sao hắn lại có một vị bằng hữu nhỏ tuổi như vậy được? Chớ có nói giỡn.”

“Xem ra Lâm nương tử và đại thúc què chân thật sự có quen biết với nhau.”

“Đại thúc què chân?” Lâm nương tử lập tức đứng phắt dậy, trong lòng có dự cảm chẳng lành: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Quý Sơ rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, hiện tại hắn còn sống hay đã chết, đang ở chỗ nào?”

“Quý Sơ?” Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đưa mắt nhìn nhau, hai người chưa từng được nghe cái tên này.

Bạch Quân Quân kể lại toàn bộ cuộc gặp gỡ ở Tử Cốc cho Lâm nương tử nghe.

Về phần đại thúc què chân, bọn họ bị đưa đến thành Bích Lạch đánh giặc trong tình trạng thân tàn ma dại, trên đường còn giúp bọn họ trốn thoán, đó cũng là lần cuối cùng họ gặp nhau.

Lâm nương tử nghe vậy thì khóc không thành tiếng.

“Thật là ngốc nghếch! Đúng là tên đại ngốc! Trên đời này làm gì ngu ngốc được hơn hắn được chứ!”

Mấy câu liên tiếp đều là chửi người ta ngốc, nhưng lại chất chứa sự lo lắng và khổ tâm.

Trong lòng Bạch Quân Quân vô cùng xót xa, nghĩ đến chuyện Lâm nương tử và đại thúc què chân… Không phải, là Quý Sơ, hẳn là Lâm nương tử có tình cảm với ông ấy.

Lâm nương tử khóc một lúc lâu mới kiềm chế được cảm xúc, ngẩng đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt vô cùng đau khổ, xót xa kể lại câu chuyện khi xưa.

Ba năm trước, Mặc Giả vẫn là một môn phái lánh đời, sống cuộc sống bình thản không tranh không đoạt.

Nhưng sau khi chiến loạn nổ ra, sư môn cũng phải chịu ảnh hưởng không nhỏ.

Ngày thường sư phụ hay dạy dỗ các sư huynh sư đệ rằng: “Rước lợi cho dân, trừ hại cho dân.”

Ba sư huynh đệ cũng đã theo sư phụ học tập nhiều năm, đã tới thời điểm xuất sĩ.

Bình Luận (0)
Comment