Bạch Quân Quân thấy áo bông nhỏ ngoan ngoãn như vậy thì cảm động vô cùng, bèn dừng bước. Nàng nhận lấy canh sâm của Bạch Táp Táp uống một ngụm, sau đó khen món canh này không dứt miệng.
Đây là cây sâm ngàn năm được tìm thấy ở thành Phục Ba, lúc ấy Bạch Quân Quân đã đưa hai cây cho Bạch Táp Táp bảo quản.
Ngày thường tiểu cô nương này luôn coi cây sâm ngàn năm chẳng khác nào bảo bối, thi thoảng cũng chỉ dám lấy rễ cây sâm nấu cho biết vị, không nếm ra được bao nhiêu.
Mà nay uống canh sâm đậm vị này, nàng biết ngay tiểu cô nương không hề bủn xỉn.
Xem ra tiểu cô nương đang xót xa vì hai ngày này bọn họ đi sớm về khuya.
Bạch Quân Quân uống một hơi hết chén canh sâm, sau đó xoa đầu nàng: “Muội để hồ ly uống cùng nhé, rồi đi ngủ sớm một chút, thiếu nữ phải ngủ sớm dậy sớm mới xinh đẹp.”
“Vâng.” Bạch Táp Táp nghiêm túc gật đầu, sau đó ân cần nhắc: “Trưởng tỷ, tỷ cũng quay về sớm một chút nhé!”
“Yên tâm đi.”
Bạch Quân Quân ra ngoài.
Đêm hôm khuya khoắt, hoàng đô cấm đi lại ban đêm, những người không phận sự không được phép ra ngoài.
Ngoại trừ đội tuần tra và người gõ mõ cầm canh, trên đường không có bất cứ người nào khác.
Bạch Quân Quân rất giỏi ẩn nấp, né tránh đội tuần tra dễ như trở bàn tay.
Nơi nàng muốn tới tất nhiên là phủ đệ của Trâu công công.
Dù sao thì Trâu công công cũng đã bỏ mạng, chỉ còn cách đến phủ đệ để khám phá bí mật trên người ông ta.
Tốt này nàng không thể không đi, dù sao thì lúc này đi mới có thể may mắn tìm được manh mối, đợi thêm ít ngày nữa thì không.
Trâu công công sống trong nhà riêng của Vũ Văn Tuyển.
Ông ta là người được tiên đế trọng dụng, hay nói theo cách khác, hành vi của ông ta cũng đại diện cho ý của tiên đế. Theo nghi thức truyền ngôi bình thường, Trâu công công cũng chính là người đội mũ miện, cài đai ngọc cho tân đế, sau đó tiếp tục phò trợ tân đế.
Thân phận của ông ta tương đối đặc biệt, mặc dù tiên hoàng đã qua đời, nhưng Trâu công công vẫn được hưởng những đãi ngộ đặc biệt như xưa.
Bạch Quân Quân bí mật lẻn vào bên trong phủ đệ này.
Bình thường chủ nhân của phụ đệ đều sống ở nội viện, cho nên Bạch Quân Quân không nghĩ gì nhiều, trực tiếp đi thẳng vào bên trong nhà chính.
Chính điện của Trâu công công chỉ là một gian nhà bình thường, trong phòng cũng chỉ được bài trí đơn sơ.
Bạch Quân Quân quét mắt nhìn một vòng, không phát hiện ra thứ đồ khả nghi nào.
Nghĩ cũng phải, dù sao đây cũng là địa bàn của Vũ Văn Loan Phi, cho dù Trâu công công có dã tâm, vậy thì cũng sẽ không để lại chứng cứ trong nhà ở của mình.
Bạch Quân Quân có căn cứ để nghi ngờ nơi ở của Trâu công công cất giấu mật thất ẩn.
Bên cạnh đó, nàng không thể không cảm tạ phong tục xây dựng chung của thời đại này.
Lúc này công nghiệp chế tạo gạch vẫn chưa phát triển cho lắm, phần lớn đều được xây dựng bởi gỗ và giấy, gian nhà này cùng như vậy.
Đối với người khác mà nói, gạch và gỗ đều chẳng khác gì nhau, nhưng đối với Bạch Quân Quân, nhà xây bằng gỗ tiện lợi hơn nhiều.
Nàng ngồi bệt xuống đất, bắt đầu sử dụng dị năng, chẳng bao lâu sau đã liên kết được với gian nhà gỗ này.
Bạch Quân Quân bắt đầu nương theo sàn gỗ, nhắm mắt cảm nhận cấu tạo của căn phòng này.
Cuối cùng cũng phát hiện ra một mật thất lớn với cửa vào nằm ở gầm giường.
Bạch Quân Quân bỗng mở mắt, mở quan… Không phải, khai giường xốc mật đạo.
Quả nhiên, phía dưới chiếc giường này là một mật thất, ước chừng mười mét vuông, bên trong có rất nhiều bản vẽ.
Trong đó có cả bản vẽ cọc chọc trời, cùng với rất nhiều những bản vẽ tiên tiến thông minh.
Một bản vẽ trong số đó là bản vẽ xe tăng, Trâu công công đã đánh dấu vào nó, đề tên là xe nỏ, hoàn thành vào tiết thu phân.
Hiện giờ mới giữa mùa hạ, vẫn chưa tới tiết thu phân, không ngờ Trâu công công này quản Thiên Lý còn chưa đủ, lại còn muốn bí mật phát minh ra vũ khí phục vụ chiến tranh sao?
Bạch Quân Quân lại quét mắt nhìn xung quanh mật thất, trông thấy trong một ngăn kéo mật xuất hiện rất nhiều thư tín.
Bên trên có ghi lại phương pháp chế tác và hóa giải Thông Thiên Thụ, tức cây cọc chọc trời kia, còn có cả phương pháp chế tạo xe nỏ.