Vũ Văn Loan Phi ngạc nhiên, xem như cũng mở mang tầm mắt, hiểu được thế đạo vô thường.
Thì ra ở trên đời này, ngoại trừ nữ nhân, hoạn quan cũng không thể tin tưởng được.
…
Cứ vậy, công việc khai thác nơi này lại bắt đầu.
Tuy rằng Bạch Quân Quân muốn nói Trâu công công còn nghiên cứu cả vũ khí quân sự, bởi vì nàng đã trông thấy rất nhiều bản thảo như vậy trong phủ của ông ta.
Có điều nếu như nói cho Vũ Văn Loan Phi biết, e rằng chuyện về Quân Thượng Chi Sự cũng sẽ bị bại lộ.
Đang vào thời loạn thế, Quân Thượng Chi Sự không khác gì một thanh bảo đao giúp cho các hoàng tử bước lên vị trí đế vương, không thể để nó lọt vào tay bất cứ ai.
Nhưng ý nguyện ban đầu của Mặc Giả là không để bất kỳ thế lực tranh quyền đoạt vị nào có được cuốn sách này, vì vậy Bạch Quân Quân chỉ còn cách che đậy toàn bộ manh mối về Quân Thượng Chi Sự.
Chỉ cần các hoàng tử khác không biết, về sau nàng chỉ cần tìm Vũ Văn Tuyển đòi sách về là được.
Nếu không may để tất cả hoàng tử biết được, vậy thì ai ai cùng lăm le muốn cướp cuốn sách này!
Bạch Quân Quân thầm nhủ, Vũ Văn Loan Phi có lẽ không biết.
Cho đến bây giờ, hắn cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Tuy rằng Vũ Văn Loan Phi tới Thiên Lý để mua tin tức, nhưng Thiên Lý không phải một nơi thuộc về hắn, hơn nữa nó có thể cho hắn thông tin, chắc chắn cũng có thể cho người khác thông tin, đối dạng tổ chức nhận tiền mà làm việc này, Vũ Văn Loan Phi cũng thật lòng hy vọng nó không tồn tại.
Chỉ là Thiên Lý thâm tàng bất lộ, hắn không bận tâm tới mà thôi.
Hiện giờ, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li lại giúp hắn giải quyết thêm một mối phiền phức lớn.
Vũ Văn Loan Phi chỉ muốn mời bọn họ tời làm việc dưới trướng mình cho bằng được.
Có điều Vũ Văn Tuyển cũng biết chuyện, tất nhiên không được nóng vội.
Hắn phải ở lại đây giám sát thủ hạ thu dọn tàn cục, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cáo từ trở về.
Có thế nào thì bọn họ cũng phải nghiên cứu xem thi thể của Trâu công công đang ở nơi nào!
Vả lại, dị năng của bọn họ tuy rằng lợi hại, nhưng lại chẳng có cách nào để tìm được chính xác vị trí của người chết.
Hiện giờ, hai người chỉ có thể dùng trí nhớ để giải quyết vấn đề.
Khi trở lại hoàng đô, hai người mới phát hiện toàn bộ đô thành đều đã đặt giới nghiêm, cả hoàng đô chỉ được vào không được ra, đi ra ngoài nhất định phải lấy được thủ dụ của quan phủ, nếu không thì xử lý như gián điệp.
Lúc này Vũ Văn Loan Phi còn đang ở núi Danh Sĩ giám sát công tác khai quật, hiển nhiên mệnh lệnh này là do Văn Nhân Phinh Đình ban bố.
Phải nói Văn Nhân Phinh Đình này đúng là một nữ nhân quyết đoán, có thể không chế hoàng đô với tốc độ đáng kinh ngạc như vậy.
Nhưng phương pháp này của nàng ta quả là hợp lý.
Bởi vì chẳng có ai hay bên trong hoàng đô này có bao nhiêu thế lực đang ẩn mình trong bóng tối, nếu không kịp thời phong tỏa cổng thành, tin này rất có có thể sẽ bị kẻ khác truyền ra bên ngoài.
Về phần dư đảng của Thiên Lý này, quán rượu Đông Thăng không phải là mầm mống lớn nhất trong số đó sao?
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu được người kia muốn nói gì.
Hai người tới hoàng đô lâu như vậy nhưng vẫn chưa đặt chân vào chi nhánh hoàng đô của quán rượu Đông Thăng, cũng không biết chi nhánh ở hoàng đô của Diêm chưởng quỹ làm ăn ra sao, đồ ăn có ngon không.
Nghĩ như vậy, hai người không hề do dự, nghênh ngang mà đi tới quán rượu Đông Thăng.
…
Quán rượu Đông Thăng nằm ở đoạn đường phồn hoa nhất của hoàng đô.
Lúc này trong quán rượu đang ồn ào, khách khứa như nêm, mọi người đều đang bàn tán xôn xao.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cũng trà trộn vào giữa đám người kia một một cách rất tự nhiên, sau đó ung dung hóng chuyện.
“Nghe nói hai ngày này có phản quân lẻn vào hoàng đô.”
“Phản quân? Không thể nào! Hậu nhân của Hà Thanh Vương không phải đã bị diệt sạch rồi sao, sao vẫn còn phản quân cơ chứ?”
“Bậy nào bậy nào, đã tới nước này rồi còn dám nói ra tên của tội nhân thiên cổ kia sao?”
“Này, phản quân mà ngươi nói không phải chỉ có mỗi Hà Thanh Vương thôi sao.”
Bạch Quân Quân nghe đến đây thì không nhịn được nữa, tò mò hỏi người bên cạnh: “Vì sao chỉ có mỗi Hà Thanh Vương là phản quân? Vậy binh mã của những hoàng tử còn lại thì gọi là gì chứ?”
“Tất nhiên là quân của hoàng gia, bọn họ khởi binh vì chính nghĩa kia mà.”
“Vì chính nghĩa gì thế?” Bạch Quân Quân lại hỏi.