"Vì để bình định thiên hạ." Dân chúng không chút do dự trả lời.
Ở trong nhận thức của bọn họ, tất cả cục diện như bây giờ đều là do Hà Thanh Vương tạo thành, các hoàng tử cũng là vì để giành lại đất nước nên mới tác chiến.
Đây là chuyện mà kẻ ngốc cũng biết.
"? ? ?" Bạch Quân Quân không hiểu.
Hóa ra mọi người chỉ nhìn xem xuất binh có lý hay không, mặc kệ mục đích xuất binh thật sự là gì?
Thảo nào Vũ Văn Tuyển muốn làm mánh lới trùng quan nhất nộ vi hồng nhan cũng là vì để phát động chiến tranh có cái lý do dễ nghe?
Nhưng nhìn thoáng qua dân chúng nơi đây, bọn họ hình như rất dính chiêu này.
Rõ ràng chiến tranh xảy ra người khổ chính là bọn họ, bọn họ vẫn còn ca ngợi những người đã tạo ra chiến tranh kia.
A, cũng không đúng.
Những người này cũng chỉ là bàng quan, bởi vì chiến hỏa tạm thời chưa cháy đến chỗ bọn họ, cho nên mọi người đều có thể nói chuyện say sưa.
Dân chúng gặp chiến hỏa chân chính chạy trốn cũng không kịp, làm gì còn có cơ hội làm anh hùng bàn phím?
Lúc này, mọi người tiếp tục nói nhỏ thảo luận, hai ngày này binh mã của Hàm Anh Vương đầu tiên là khống chế chùa Pháp Hoa, hôm nay lại phái 5000 tinh binh ra khỏi thành.
Dân chúng nào hiểu bọn họ muốn đến núi Danh Sĩ thu dọn cục diện rối rắm?
Trong mắt bọn họ những người này rõ ràng là đi bố trí bẫy rập mai phục.
"Có phải là Cửu hoàng tử sắp đánh tới rồi hay không?" Có người có suy nghĩ hão huyền.
"Không phải chứ!" Mọi người ngạc nhiên.
"Ba vị hoàng tử vừa ký kết hiệp ước nghỉ ngơi lấy lại sức, Cửu hoàng tử lại từ Bắc Địa xuống, bây giờ Tam hoàng tử đã chết địa bàn của hắn do Cửu hoàng tử tiếp quản, hiệp ước trước đó tất nhiên không còn giá trị nữa rồi, Hàm Anh Vương có hành động như thế, không phải là vì phòng ngừa Cửu hoàng tử xâm lấn thì là cái gì?"
Mọi người càng nói càng mơ hồ càng nói càng như thể chuyện là như vậy.
Nói đến mức Bạch Quân Quân cũng suýt thì tưởng thật.
Đúng lúc này, một giọng nói uyển chuyển dễ nghe như chim vàng anh từ trên lầu chậm rãi truyền đến.
"Các vị tổ tông của ta ơi, các ngươi không chút kiêng kỵ đàm luận chuyện quốc sự như này, chọc cho người của quan phủ đến thì phải làm sao bây giờ."
Mọi người nghe tiếng quay đầu, chỉ nhìn thấy một người mặc áo sợi bông mỏng đỏ tươi dáng người uyển chuyển chậm rãi đi xuống.
Nàng ta eo thon thân thể mềm mại bước đi nhẹ nhàng, lông mày vừa có nét thiếu nữ đáng yêu, cũng có sự quyến rũ của một người phụ nữ.
Chính là Miêu Miêu mới nhậm chức Nhị chưởng quỹ của quán rượu Đông Thăng trong khoảng thời gian này.
"Miêu Miêu cô nương tới."
"Miêu Miêu cô nương yên tâm, nếu thật sự có người của quan phủ tới ta nhất định sẽ không liên lụy đến cô."
"Có thật vậy hay không?" Triệu Tiểu Miêu mỉm cười, nét mặt như mùa xuân phơi phới.
"Dĩ nhiên là thật, Miêu Miêu chưởng quỹ đẹp như vậy, quan phủ tới cũng không đành lòng truy cứu."
Mặc kệ là cổ đại hay là hiện đại, nam nhân tập hợp một chỗ thích nhất là buông lời bông đùa.
Bây giờ Triệu Tiểu Miêu đã hoàn toàn thích ứng với loại cuộc sống này, cũng tìm được niềm vui thú mới trong loại cuộc sống này.
Ngay vào lúc nàng ta đang hưởng thụ mọi người khen nàng xinh đẹp, Triệu Tiểu Miêu đột nhiên phát hiện trong đám người có hai người quen.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, mặt Triệu Tiểu Miêu nhất thời tối đen, sát ý thiếu chút có thể hóa thành cán đao đâm chết người.
Bọn họ, tại sao lại ở chỗ này!
Triệu Tiểu Miêu nói dĩ nhiên là Bạch Quân Quân và Lý Văn Li.
Hai người này đã từng đối với nàng ta thấy chết không cứu, để cho nàng ta tự sinh tự diệt, lại có mặt xuất hiện ở đây!
Những người đang ngồi cảm nhận được Triệu Tiểu Miêu nói cười vui vẻ đột nhiên sắc mặt đại biến, không tự giác nhìn theo ánh mắt của nàng ta về phía nơi này.
Lúc này mới phát hiện trong quán rượu không biết có hai kim đồng ngọc nữ ngồi từ lúc nào.
Bọn họ không hề có cảm giác không hài hòa mà trộn lẫn với mọi người, đến mức mọi người một lòng chìm đắm tám chuyện cũng không phát hiện ra bên cạnh có thêm hai người khác.