Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 700 - Chương 700. Phi Hoa Lệnh

Chương 700. Phi hoa lệnh Chương 700. Phi hoa lệnh

Dân chúng ở hoàng đô người nào cũng thông minh, từng đôi mắt này giống như chiếc máy phân biệt quý tộc, có thể từ cách ăn mặc của người, khí chất, giơ tay nhấc chân để đoán ra thân phận của đối phương.

Bạch Quân Quân và Lý Văn Li rõ ràng không phải người bình thường, lại nhìn thấy biểu cảm của Miêu Miêu chưởng quỹ, chỉ sợ bọn họ trước đó còn có mối hận cũ.

Thế là mọi người tự giác lui lại mấy bước, dịch ra vị trí cho chiến trường bên này.

Về phần những người vừa rồi thảo luận chuyện "Quốc gia đại sự", đã bị mọi người quên sạch sành sanh từ lâu không ai để ý.

"Cút ra khỏi cửa tiệm của ta." Triệu Tiểu Miêu cũng không để mọi người thất vọng, mở miệng trực tiếp hạ lệnh tiễn khách.

Bạch Quân Quân là người ăn mềm không ăn cứng, nếu như Triệu Tiểu Miêu thật sự nói chuyện tử tế, trông thấy bọn họ sẽ khiến cho nàng ta nhớ tới chuyện không vui trước kia mời bọn họ rời đi vân vân, Bạch Quân Quân sẽ không nói gì.

Nhưng Triệu Tiểu Miêu lại đuổi như đuổi con chó con mèo, trực tiếp bảo bọn họ cút.

Bạch Quân Quân lại không quá muốn phối hợp.

"Mục đích của quán rượu là hoan nghênh khách ở khắp nơi đến thăm, ngươi dựa vào cái gì đuổi ta ra ngoài?"

"Dựa vào việc ta là chưởng quỹ ở nơi này, tất cả nơi này đều do ta quyết định." Triệu Tiểu Miêu vẫn như cũ trả lời lạnh lùng.

Mặc dù Triệu Tiểu Miêu chấp nhận mình bây giờ, cũng không đại biểu cho việc nàng ta sẽ tiếp nhận những người trước kia.

Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đã cứu được nàng ta, nhưng bọn họ cũng bỏ rơi nàng ta, để cho nàng ta rơi vào một hố sâu khác, là tự nàng ta bò ra ngoài, không liên quan gì đến bọn họ.

Bây giờ hai người này lại muốn dùng tư thế ân nhân xuất hiện, để cho nàng ta mang ơn, thậm chí đối đãi như khách quý?

Nằm mơ đi.

"Vậy thì thật ngại quá, nghe nói quán rượu Đông Thăng có một phi hoa lệnh, phàm là người nào cầm tấm thẻ bài này thì bất cứ quán rượu Đông Thăng nào cũng phải chiêu đãi cho tốt..."

Bạch Quân Quân nói xong móc từ trong túi ra một tấm lệnh bài tinh xảo.

Nhìn thấy lệnh bài này, mọi người xôn xao.

"Oa, đây chính là phi hoa lệnh của quán rượu Đông Thăng? Nghe nói toàn bộ đại lục không quá ba tấm, không nghĩ tới hôm nay may mắn được nhìn thấy."

Những người đi đường tất cả đều hào hứng dâng trào hóng chuyện.

"!" Triệu Tiểu Miêu nắm chặt tay, sắc mặt cũng biến từ hồng thành trắng, nhìn dáng vẻ tức giận không nhẹ.

Đúng lúc này, trên lầu lần nữa truyền tới một giọng nói trầm trầm hiền hậu: "Đang ồn ào cái gì vậy?"

Bạch Quân Quân ngước mắt lên, đã nhìn thấy một ông lão đi xuống.

Ông lão khoảng chừng năm sáu mươi tuổi, ômg ấy khôi ngô hùng tráng, tóc hoa râm, gương mặt nghiêm túc.

Mọi người thấy ông ấy thoáng chốc nói nhỏ: "Rất lâu không gặp Kiều chưởng quỹ, còn tưởng rằng ông ấy đã được điều đi nơi khác rồi."

"Nói ra thì Kiều chưởng quỹ này vẫn là mười năm như một vẫn cứ nghiêm túc như vậy, trước kia không cảm thấy, bây giờ có Miêu Miêu chưởng quỹ, vừa so sánh thật sự là khiến người ta không quen."

"Nghe nói ông ấy chuẩn bị cáo lão hồi hương, bây giờ đang bàn giao nhiệm vụ với Miêu Miêu chưởng quỹ."

Bạch Quân Quân và Lý Văn Li vừa nghe mọi người nói thầm, vừa quan sát người trước mặt.

Triệu Tiểu Miêu mặc dù không khách khí với hai bọn họ, nhưng đối với Kiều chưởng quỹ này ngược lại rất cung kính.

Nhìn thấy Kiều chưởng quỹ đi xuống, nàng ta lập tức hóa thân thành đứa nhỏ hiểu chuyện đến đỡ ông lão già nua này xuống lầu, vừa đi vừa ghé vào lỗ tai ông ấy nói thầm vài câu.

"Kiều chưởng quỹ minh giám, hai người này trước đó có chút khúc mắc với ta, ta mới muốn mời bọn họ ra ngoài..."

Triệu Tiểu Miêu tự cho là nhỏ giọng, lại không ngờ tới Bạch Quân Quân là người thính tai.

Ông lão kia nghe vậy hai mắt đục ngầu nhìn thoáng qua phi hoa lệnh trên tay Bạch Quân Quân, không phản ứng tới Triệu Tiểu Miêu, mà chính là đi thẳng tới trước mặt hai người: "Nếu như là khách quý của quán rượu Đông Thăng, hai vị mời lên nhã gian."

Ông lão mặc dù không thích tán gẫu với mọi người, nhưng đối đãi với khách nhân vẫn rất khách khí, nhất là khách nhân tôn quý.

Bình Luận (0)
Comment