Hai người rón ra rón rén theo sát phía sau Triệu Tiểu Miêu nhưng mà đi theo Triệu Tiểu Miêu chưa được bao lâu thì Bạch Quân Quân lại nhạy bén cảm nhận được mùi carbon dioxide ở quán rượu Đông Thăng.
Bạch Quân Quân sửng sốt, theo bản năng túm lấy Hồ Ly, dùng tay ra hiệu cho hắn.
Lý Văn Li nhìn thoáng qua, hiểu được ý của Bạch Quân Quân.
Lại có người đi ra từ quán rượu Đông Thăng, hơn nữa hai người lại đi về hai hướng khác nhau.
Lưỡi kiếm gió của Lý Văn Li giỏi về chiếm lấy mật thất nhưng lại không hữu dụng trên phương diện lần theo dấu vết bằng dị năng hệ Mộc của Bạch Quân Quân, lúc này hắn chỉ có thể chỉ chỉ vào Triệu Tiểu Miêu.
Ngụ ý rằng hắn đi theo Triệu Tiểu Miêu.
Bạch Quân Quân gật đầu, xoay người đuổi theo mùi carbon dioxide vừa mới rời đi kia.
Tuy rằng Bạch Quân Quân không am hiểu khinh công nhưng kỹ năng ẩn nấp cũng khá tốt, hơn nữa lại có dị năng nên muốn đi theo một người mà thần không biết quỷ không hay cũng không đến nỗi khó khăn lắm.
Nàng dựa theo cảm giác của dị năng, tăng nhanh tốc độ truy tìm, chẳng bao lâu sau một người mặc áo choàng xuất hiện trong tầm nhìn của nàng, bóng dáng lom khom kia làm cho Bạch Quân Quân sửng sốt.
Bóng dáng này giống Trâu công công đến bảy, tám phần, người nào không biết còn tưởng rằng chính là Trâu công công.
Nhưng Bạch Quân Quân biết, điều đó không thể xảy ra.
Lúc trước là nàng tự mình ra tay đánh chết Trâu công công.
Bạch Quân Quân nhanh chóng hiểu được, người nọ là điểm đột phá.
Về phần Triệu Tiểu Miêu, có lẽ chỉ mà một miếng mồi nhử điệu hổ ly sơn mà thôi.
Nhưng mà nghĩ đến tài ngụy biện của Hồ Ly, chỉ một Triệu Tiểu Miêu nho nhỏ chắc cũng không thành vấn đề.
Cho nên Bạch Quân Quân không chút do dự đuổi theo ông lão mặc áo choàng, biến mất ở trong bóng đêm mờ mịt.
Ông lão mặc áo choàng đi một mạch về phía Đông, chẳng bao lâu sau đã tới cổng thành Đông.
Lúc này cổng thành đã được đóng từ lâu nhưng ông lão lại không hề bị ảnh hưởng, ông ta nhẹ nhàng chạm mũi chân xuống đất, chỉ trong chốc lát đã lướt qua tường thành bay ra bên ngoài.
Không ngờ rằng mặc dù người này nhìn có vẻ già nhưng lại lợi hại như thế, võ nghệ cao cường hoàn toàn không thể xem thường.
Bạch Quân Quân cũng nhanh chóng sử dụng dị năng, mượn lực cành hoa thùy đồng khua mình ra ngoài.
Nhưng chờ nàng đuổi theo ra ngoài thì ông lão kia đã biến mất trong hoàng hôn.
Vẫn may nàng còn có dị năng, mắt không nhìn thấy nhưng dị năng vẫn có thể cảm nhận được mùi carbon dioxide như có như không kia, ông ta vẫn tiếp tục chạy về hướng Đông như cũ.
Bạch Quân Quân không khỏi suy nghĩ về địa hình xung quanh.
Ở phía Đông của cổng thành Đông có một khu vực gọi là Hổ Minh Uyên, nơi này là vách núi được tạo thành từ rất nhiều khe rãnh, thường xuyên có gió to xuyên qua vách núi hình thành từng tiếng từng tiếng hổ gầm, bởi vậy mà được gọi là Hổ Minh Uyên.
Tuy nhiên rất ít người đến nơi này, dù sao so với núi Danh Sĩ hay là Pháp Hoa Tự thì Hổ Minh Uyên lại mang vẻ kinh khủng bởi vì thường xuyên phát ra những âm thanh kỳ lạ.
Từ trước đến nay dân chúng đều biết cầu vận may tránh xui xẻo.
Nhưng mà không ngờ rằng ông lão này lại đến Hổ Minh Uyên.
Tuy nhiên nếu cẩn thận nghĩ lại thì quá trình chế tạo vũ khí quân sự vốn đã phát ra âm thanh rồi, có điều nếu lợi dụng ưu thế thiên nhiên của Hổ Minh Uyên thì quả thật có thể che giấu khuyết điểm này.
Nghĩ đến đây, Bạch Quân Quân càng càng thấy mình đã tìm được đúng chỗ.
Nhưng mà không biết nam tử mặc áo choàng là người nào ở quán rượu Đông Thăng mà lại có thân thủ cao như vậy.
Bạch Quân Quân liều mạng đuổi theo cả quãng đường, không hề lên tiếng.
Lúc đi đến trước vách núi, chỉ nhìn thấy một mặt trăng lớn sáng ngời treo trước mặt.
Mặt trăng kia vừa sáng lại vừa trong, treo trước vách núi mang đến một vẻ đẹp rất riêng biệt.
Nhưng mà ngoài ánh trăng này ra thì trên vách núi này chẳng còn gì khác nữa, nam nhân mặc áo choàng kia cũng không biết đã đi đâu.
Bạch Quân Quân chỉ có thể khuếch đại khả năng nhận biết của dị năng.
Cuối cùng cảm nhận được mùi carbon dioxide rất nhạt đang liên tục đi xuống phía dưới từ một nơi khuất tầm nhìn.
Người này quả thật đã bò xuống đáy vách núi rồi.
Bạch Quân Quân híp mắt, tùy tiện chộp lấy một mảnh lá cây, viết lên đó năm chữ vách núi Hổ Minh Uyên rồi ném vào trong không gian, sau đó vội vàng xuống dưới vách núi.