Hồ Ly và nàng chung một không gian, nàng ném đồ vào Hồ ly cũng sẽ cảm giác được. Sau khi để lại tin tức cho Hồ Ly xong, Bạch Quân Quân mới leo thẳng xuống phía dưới, tốc độ có thể so với vượn và khỉ.
Thậm chí nàng không cần dùng sức, chỉ cần thao tác dị năng là sợi dây kia sẽ tự động tụt xuống, nàng giống như đang đi thang máy, chỉ cần phụ trách thưởng thức phong cảnh quanh mình là được rồi.
Cuối cùng sau một lúc truy đuổi, Bạch Quân Quân lại nhìn thấy bóng dáng của nam nhân mặc áo choàng kia.
Lúc này ông ta đã xuống gần đến đáy vách núi, xuyên qua khu rừng rậm rạp có thể nhìn thấy dưới đáy vách núi còn có một dòng sông, bên cạnh dòng sông là một bờ kè bằng cát lớn, trên bờ kè có rất nhiều căn nhà sàn.
Tuy nhìn thấy những căn nhà sàn đó nhưng Bạch Quân Quân không hề đi tới, chỉ lẳng lặng đứng trên dây quan sát.
Chỉ thấy ở trong nhà sàn đầy rẫy người canh gác, những người đó nhìn thấy nam nhân mặc áo choàng đến thì có người cảnh gác giơ cung nỏ lên, có người nhắm thứ gì đó màu đen ở trên lầu trúc vào thẳng người ông ta.
Mãi cho đến lúc nam nhân mặc áo choàng để lộ thứ gì đó ở trên thắt lưng thì những người này mới thả lỏng cảnh giác.
Sau đó nữa, trước những ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, ông ta bước qua nhà sàn đi thẳng vào trong hang động trong núi đá.
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Quân Quân càng cảm thấy nhức đầu.
Có tổng cộng mười căn nhà sàn, mỗi một căn đều có bốn năm người.
Đương nhiên những người này cũng không đáng sợ, làm cho người ta cảnh giác chính là những thứ tròn tròn đen đen ở phía sau những người này, nếu nàng đoán không nhầm thì những thứ đó là đại pháo.
Bạch Quân Quân không tin tà ma, đưa tay tóm lấy con mãng xà vẫn luôn nhìn chòng chọc vào nàng từ khi nàng xuống đây.
Nàng tiện tay vứt mãng xà đến trước mặt nhà sàn, giây tiếp theo đại pháo ở nhà sàn lập tức nhắm ngay nó, “chíu chíu chíu” một trận loạn xạ.
Từng mũi tên lộ ra ánh sáng u ám rơi xuống như mưa, con mãng xà dài đến mấy thước kia còn chưa kịp giãy giụa thì đã bị bắn thành con nhím, không còn nhúc nhích gì nữa.
Tuy nhiên những người kia không hề thả lỏng cảnh giác mà vẫn đề phòng quét mắt nhìn xung quanh như cũ.
Cuối cùng có tám nam nhân từ hai căn nhà sàn trong số đó bước xuống, bọn họ vây quanh con mãng xà xem xét.
“Gần đây rõ ràng có rải lưu huỳnh, vì sao lại có mãng xà xuất hiện?”
“Phỏng chừng là thủ tọa đã dẫn con mãng xà này đến đây, nếu đã là đồ ăn miễn phí thì chúng ta cứ ăn đi.”
“Hừ, dám làm ầm ĩ trước mặt máy bắn tên vòng, thật sự là không biết trời cao đất dày.”
“Này, có chuyện gì thế?”
Đột nhiên trong không trung cũng vang lên tiếng hỏi.
Bạch Quân Quân ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn thấy sau lầu trúc, phía trên vách đá còn có rất nhiều hang động nhân tạo, những hang động này cũng ẩn giấu hết cái bẫy này đến cái bẫy khác.
Những người này cầm vũ khí khác nhau, tất cả bọn họ đều đi ra thăm dò sau khi nghe thấy âm thanh.
Lúc này Bạch Quân Quân đã biết nơi này không hề dễ đột phá giống như chùa Pháp Hoa hay là Thiên Lý.
Nếu nàng xông vào, chưa chắc có thể chiếm được lợi thế.
Phòng chửng tất cả các tác phẩm của Quân Thượng Chi Sự đều được phục chế ra từ sơn động này.
Không ngờ Vũ Văn Tuyển lại lớn mật đến mức lén lút xây dựng một căn cứ nghiên cứu quân sự ở dưới lòng đất như nơi này.
Bạch Quân Quân ở lại nơi này rất lâu, mãi cho đến khi tất cả người ở trên vách đá đều lui vào, cũng đợi đến lúc những người ở nhà sàn xử lý xong mãng xà rồi quay về trong nhà sàn một lần nữa, lúc này nàng mới men dọc theo đường mà trở về.
Lúc lên đến phía trên nàng cũng không hề sốt ruột rời đi mà tiếp tục canh giữ ở đó, cho đến khi nam nhân mặc áo choàng lại xuất hiện, Bạch Quân Quân mới đi theo ông ta trở về quán rượu Đông Thăng, nhìn thấy ông ta trở về phòng, Bạch Quân Quân mới chậm rãi rút đi.
Hóa ra ông lão mặc áo choàng lại là ông ta, Kiều chưởng quỹ chuẩn bị xin nghỉ vì tuổi già.
Thật không nhìn ra người này lại là một cao thủ võ lâm.
Đã biết người kia là ai rồi vậy việc ra tay trộm lệnh bài từ chỗ ông ta sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng mà cho đến lúc rời đi, Bạch Quân Quân mới muộn màng phát hiện, Hồ Ly vẫn chưa xuất hiện.