Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 71 - Chương 71. Thiếu Niên

Chương 71. Thiếu niên Chương 71. Thiếu niên

Liên tục rót được hai túi rưỡi, cây nhỏ kỳ lạ mới cho ra ít bọt nước, thân cây cũng trở nên héo úa.

Bây giờ Bạch Quân Quân mới khó khăn lắm dừng tay, yêu thương sờ sờ ngọn cây của nó rồi xoay người rời đi.

Nhưng mà vừa mới xoay người nàng đã nhìn thấy thiếu niên mới gặp tối qua đang đứng cách đó không xa, khoanh tay trước ngực yên lặng nhìn nàng.

Vừa nãy Bạch Quân Quân chăm chú lấy nước nên không phát hiện có người nhìn chằm chằm mình, đột nhiên nhìn thấy người còn bị dọa nhảy dựng.

Thiếu niên kia lại không sợ, bình tĩnh đánh giá túi nước trong tay nàng, thờ ơ hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”

“Lấy… lấy nước.” Bạch Quân Quân không rõ lai lịch của thiếu niên này, chỉ có thể giả ngu giả ngơ, giả vờ bình tĩnh.

“Đưa cho ta xem.” Thiếu niên duỗi tay về phía nàng.

Bạch Quân Quân nhướng mày, chưa từng nghĩ tên tiểu quỷ này sẽ năm lần bảy lượt lắc lư trước mặt nàng, lại còn có ý đồ với túi nước của nàng?

Kiếp này, chỉ có nàng đi cướp của người khác, cứ sao có thể để người khác cướp của nàng, hơn nữa lại còn là một tiểu quỷ như vậy.

Bạch Quân Quân không nể nang gì nói: “Bên kia có một dòng suối nhỏ, ngươi muốn đi lấy nước thì qua đó đi, sao lại giành lấy của ta? Đừng quên quy tắc của đội bảy người là gì, nếu ngươi dám giành giật với ta, ta sẽ lập tức báo cáo ngươi.”

Uy hiếp đứa nít ranh thì nàng không sợ.

Ai bảo tiểu quỷ này không có mắt nhìn muốn cướp thành quả lao động của nàng.

Phải biết rằng rễ cây nhỏ kỳ lạ này ở dưới nước, nên muốn nhổ nó lên nàng cũng phải ngâm mình dưới nước, tuy đã vào hạ nhưng giày vải rách bị ngâm trong nước vẫn khiến nàng rất khó chịu.

Với lại đây là nàng ép một giọt dị năng cuối cùng ra đạt được, không thể cho không thiếu niên này được.

Dù sao với nàng mà nói thứ này cực kỳ bổ dưỡng, còn với thiếu niên thì nhiều lắm là nước tinh khiết thượng đẳng có hương vị không tồi mà thôi, nếu thật sự cho hắn thì không khỏi quá phung khí của trời.

Hơn nữa đội bảy người đã lập ra quy tắc trước, nàng chỉ nhờ vào đó cáo mượn oai hùm mà thôi.

Thiếu niên kia khẽ nghiêng đầu trầm tư như bị lời nói của Bạch Quân Quân làm cho kinh sợ, nhưng không có cản nàng lại.

Chờ khi Bạch Quân Quân trở lại vị trí của nàng, thiếu niên mới đi vào lùm cây.

Trước mắt hắn là một cây Thủy Sam với lá cây ướt sũng, đôi khi còn có vài giọt bọt nước bắn ra, nhưng lá cây lại khô mỏng như bị người khác ép lấy sạch nước rồi vậy.

Điều này rất kỳ lạ.

Trong khi thiếu niên đang tự hỏi sao cây Thủy Sam sinh trưởng trong nước lại vừa tạo bọt nước vừa hiện ra trạng thái khô cạn thiếu nước như vậy được thì lại có thêm một thanh niên lạnh lùng bước ra từ trong rừng.

Thanh niên này mười bảy mười tám tuổi, mặc bộ quần áo ngắn trông rất nhanh nhẹn.

Nhìn thấy người muốn tìm đang đứng sững sờ ở lùm cây, hắn không khỏi khoanh tay trước ngực buồn cười hỏi.

“Thố Tử, kêu ngươi đi lấy nước thôi mà sao ngươi đi lâu quá vậy?”

Thiếu niên tên là Thố Tử bị dọa giật mình, tay hắn run lên, vất vả lắm mới chụp lại được bình sương sớm suýt bị đổ.

Thấy rõ người đến là quản lý trong đội, Thố Tử mới giả vờ phẫn nộ trừng mắt với hắn một cái.

“Tiểu Thiền, ngươi dọa sợ ta đấy.”

Thiên niên tên Tiểu Thiền lại tỏ vẻ không sao cả bước tới trước mặt hắn.

Nhưng mà Tiểu Thiền lại không xuống nước, khó khăn lắm mới dừng lại bên bờ sông nhìn Thố Tử hai chân ngâm dưới nước, hắn không khỏi lắc đầu.

“Lão đại ghét nhất là nước suối, ngươi lại còn ra sông lấy sương sớm, chờ khi hắn biết sẽ nổi nóng đấy.”

Thố Tử sửng sốt một hồi mới chột dạ nói: “Ta không có lấy nước trong suối.”

“Nước này hơn phân nửa là từ suối nước bốc lên, vậy thì có gì khác với suối nước đâu? Muốn sương sớm sao không vào rừng cây mà lấy.”

Tiểu Thiền chỉ về phía rừng rậm đen như mực ở đằng sau.

“Nhưng mà…”

Thố Tử muốn nói hồi nãy hắn thấy một nha đầu đứng ở đây rất nhanh đã rót đầy hai bình nước, bớt được nhiều việc.

Ngược lại, mỗi lần hắn đi lấy sương sớm đều phải lãng phí rất nhiều công sức.

Bình Luận (0)
Comment