Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 72 - Chương 72. Thần Hi

Chương 72. Thần Hi Chương 72. Thần Hi

Thậm chí vì để kịp chuẩn bị sương sớm trước khi lão đại rời giường mà hắn phải ra ngoài khi trời còn chưa sáng, ra ngoài rồi lại mất rất nhiều rất nhiều thời gian.

Vừa rồi trong phút chốc hắn thật sự có ý đồ với Bạch Quân Quân, nhưng Bạch Quân Quân nói đúng, quy tắc của đội bảy người còn đang đặt ở đó, mà hắn thì không thể phá hư quy tắc, lão đại cũng không thích họ phá hư quy tắc.

“Đừng nhưng nhị nữa, nhanh chóng về rừng cây đi. Trời ngày càng nóng, muỗi cũng ngày càng nhiều, lão đại sẽ dậy sớm hơn đấy.”

Tiểu Thiền lải nhải.

Thố Tử nghe vậy không hề cãi lại, lắc lắc giọt sương cuối cùng trên cây non, rồi sau đó đi theo Tiểu Thiền cùng nhau quay về rừng cây.

Khi đi ngang qua chỗ của Bạch Quân Quân, Thố Tử còn đặc biệt liếc nhìn một cái.

Tiểu nha đầu bên kia không thèm để ý tới hắn, đang ừng ực uống nước vừa lấy.

Một trận gió thổi tới, khứu giác của Thố Tử nhanh nhạy còn ngửi thấy một mùi hương đặc thù, khiến cho trong miệng hắn không khỏi thèm thuồng.

Tiểu Thiền chú ý tới ánh mắt của Thố Tử, theo hướng của hắn nhìn sang bên kia, là một tiểu nha đầu dậy đi tiểu đêm đang ngồi uống nước.

Tiểu Thiền không thèm quan tâm gõ gõ vào đầu Thố Tử, ý bảo hắn chú ý đường dưới chân.

Hai người cứ như vậy trở về đằng trước.

Tuy Bạch Quân Quân đang uống nước, nhưng khóe mắt vẫn chú ý đến bên này.

Nhìn thấy thằng nhóc kia bị ca ca của hắn dẫn về, bây giờ nàng mới phở phào một hơi.

Chỉ cần không phải viện binh tới có ý đồ với nàng thì gì cũng được.

Lấy được tổng cộng hai bình rưỡi từ cây kỳ lạ, để tránh đêm dài lắm mộng, vừa trở về chỗ nàng đã uống hết nửa bình kia.

Vị ngọt thanh hơn so với nước mấy hôm trước nàng lấy được.

Hơn nữa nàng có thể cảm nhận được là khi nước vừa vào bụng, những phần tử năng lượng nhỏ đó không cần nàng thúc đẩy đã tự động hội tụ về hướng huyệt Khí Hải.

Điều này tương đương với khi nàng uống thuốc tăng năng lượng.

Bạch Quân Quân quyết định ngủ nướng, cũng cho thời gian để cơ thể tự chữa trị một ít.

Sáng sớm muỗi ít dần, hơn nữa nàng quấn kín mít, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Chờ khi nàng tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã cao ngang đầu người xung quanh vội vàng đi làm bữa sáng.

“Ngủ có ngon không?”

Thấy nàng thức dậy, lão Khâu thúc thân thiện chào hỏi.

Bạch Quân Quân cũng gật đầu thăm hỏi lão Khâu thúc, Lưu thị nở nụ cười bước đến kéo nàng: “Ta đi tiểu với ngươi.”

Khi chạy nạn lắm nơi toàn là người, nam nhân tùy tiện tìm một cái cây không có ai là đi tiểu tiện được rồi, nhưng nữ nhân thì rắc rối hơn chút, đặc biệt là lúc tiểu tiện mà gặp phải người đang đi tìm rau cỏ thì không hay cho lắm.

Cho nên nữ nhân đi tiểu phần lớn là có người nhà đi cùng hoặc là người đồng hành canh chừng giúp nhau.

Lưu thị khá cẩn thận nên tất nhiên có thể chăm lo nhu cầu của nữ hài tử.

Hai ngày nay Bạch Quân Quân luôn mãnh liệt tưới nước, tuy phần lớn đều bị cơ thể hấp thu hết rồi, nhưng vẫn có nước thải.

Cho nên Lưu thị vừa rồi, nàng đã cảm thấy mắc vệ sinh, sốt ruột hốt hoảng đi cùng nàng ấy, Lưu thị dẫn nàng đến một cây đại thụ lớn cỡ ba người ôm, nhờ vào đại thụ che khuất để cho nàng giải quyết.

Khi Bạch Quân Quân toàn thân thoải mái bước ra khỏi đại thụ, Lưu thị cũng bị chọc cười.

Bạch Quân Quân mười lăm mười sáu tuổi, nhưng mấy năm nay không được ăn uống như xưa nên vẫn chỉ trông như mười ba mười bốn tuổi, hơn nữa mái tóc vốn dài bị cắt ngắn tới bả vai, hai ngày nay luôn lâm vào hôn mê, nên tóc bị rối tung.

Nhưng mà bởi vì có ngoại hình xinh đẹp, nên lại khiến người ta xem nhẹ sự lôi thôi trên người nàng.

Lưu thị hơi trìu mến xoa xoa đầu nàng: “Chút nữa đến bên dòng suối tắm rửa đi, rồi ta chải đầu cho ngươi.”

“Không cần đâu.” Bạch Quân Quân không sao cả gom lại tóc, tùy ý búi lên thành đuôi ngựa: “Vậy cũng khá tốt, đỡ bị người ta chú ý.”

Lưu thị có chút cảm khái với sự trưởng thành và thông minh sớm của Bạch Quân Quân, đây có lẽ là do hoàn cảnh tạo thành bản năng.

Nghĩ đến việc không biết con đường phía trước sẽ như nào, Lưu thị lại thở dài một hơi.

Bình Luận (0)
Comment