Bạch Quân Quân lại an ủi nàng ấy: “Không sao đâu, mọi thứ sẽ tốt thôi.”
“Ta chỉ ngóng trông Tiểu Sơn có thể bình an lớn lên, những thứ khác thì không dám mong.”
Lưu thị đưa mắt nhìn nhi tử kháu khỉnh khỏe mạnh bên bờ sông, trong mắt lộ ra tình yêu nồng đậm và sự bất đắc dĩ.
Bây giờ Bạch Táp Táp với Bạch Linh Vũ đang ở bên suối luyện tập bắn ná, kế bên là mấy đứa nhóc đang vây quanh họ, trông ngóng hâm mộ hai đứa trẻ có ná chơi.
Nếu đổi lại là ngày thường, mấy đứa trẻ đầu thôn sẽ cho rằng chơi ná là chuyện bình thường, còn nhớ năm đó thôn trưởng còn thương lượng với người trong thôn, kêu mọi người để dành chút quà nhập học cho con trẻ đến trường đi học, nếu con trẻ chịu tranh đua có khi sẽ thi đậu tú tài, sau này có thể thoát khỏi tịch thợ săn.
Lưu thị cũng từng ảo tưởng tương lai Tiểu Sơn sẽ trở thành tú tài.
Nhưng bây giờ Lưu thị không dám nghĩ nữa.
Không biết loạn thế bao giờ mới kết thúc, cuộc sống giàu có thăng quan phát tài gì đó nàng ấy đều không dám trông cậy.
Chỉ cần người nhà có thể bình bình an an là đã a di đà phật lắm rồi.
“Ta sẽ che chở hắn.” Bạch Quân Quân không đành lòng nhìn Lưu thị tuyệt vọng như thế nên nàng lên tiếng an ủi.
Có một câu hứa hẹn của Bạch Quân Quân, nụ cười trên mặt Lưu thị tươi thêm đôi chút, vừa định nói mấy lời cảm tạ thì Bạch Quân Quân lại nói tiếp:
“Nhưng mà, chung quy ta vẫn không thể thay thế được vị trí của phụ mẫu, cho nên vì Tiểu Sơn, hai người cũng phải bảo vệ tốt bản thân.”
“Phải, phải.” Lưu thị gật đầu đồng ý, hai người vừa nói vừa về doanh trại.
Đội bảy người từ trước tới nay ăn cơm sáng rồi mới lên đường, cho nên rất nhiều hoang dân cũng nhân thời gian này đi nấu cơm.
Nhưng mà khác với đội bảy người xác định địa điểm nấu ba bữa khác nhau, phần lớn mọi người sẽ làm hết đồ ăn cả ngày trong một lần, kể từ đó đến trưa là có thể trực tiếp ngồi xuống ăn luôn.
Tiết kiệm thời gian nấu cơm trưa để có thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi, tất nhiên lão Khâu thúc cũng làm thế.
Một lần ông chuẩn bị đồ ăn sáng với cơm trưa, đói bụng thì lúc nào cũng có thể lấy ra ăn bổ sung thể lực chứ không phải bắt buộc chờ đến buổi trưa, dù sao họ chỉ có nấm, lấy ra từ ống trúc là có thể ăn luôn, rất tiện.
Bạch Quân Quân lấy nấm sắp chín rồi nên chủ động ra bãi sông kêu mấy tiểu quỷ trở về.
Nhưng mà Bạch Quân Quân còn chưa đi bao xa đã có một âm thanh gọi nàng lại.
“Chờ chút đã.”
“?” Bạch Quân Quân thắc mắc quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên mới gặp hồi sáng lại xuất hiện.
Bạch Quân Quân không hiểu thiếu niên này năm lần bảy lượt cứ xuất hiện trước mặt nàng là có ý gì.
Nhưng mà thiếu niên lại cứ nhìn chằm chằm vào nàng, thậm chí trên mặt còn có một tia ngại ngùng.
“Có thể cho ta một túi nước được không?”
“...” Bạch Quân Quân nghe xong trực tiếp quay đầu đi về phía dòng suối nhỏ không thèm phản ứng thiếu niên này.
Rõ ràng nàng đã từ chối hắn rồi, nhưng kẻ này cứ âm hồn không tan đúng là đầu óc thiếu một sợi gân, giằng co một hồi kẻo lại nổi lên xung đột, nàng vẫn nên tránh đi thì hơn.
Bạch Quân Quân mới vừa đi còn chưa được hai bước, Thố Tử đã lên tiếng lần nữa.
“Ta có thể lấy trứng chim đổi với ngươi.”
“???” Bạch Quân Quân nghi ngờ quay đầu lại nhìn.
Thố Tử thấy chiêu này của mình có tác dụng, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Chỉ cần ngươi bằng lòng chia cho ta một túi nước, ta có thể chia cho ngươi vài quả trứng chim ta kiếm được.”
Sáng nào hắn cũng trèo lên cây lấy sương sớm, bởi vậy lấy được kha khá trứng chim.
Trong đội bảy người, hắn là “phú hộ” các loại trứng duy nhất.
“Ngươi có thể cho bao nhiêu?” Bạch Quân Quân nhướng mày hỏi.
Thố Tử nhíu mày, hồi lâu sau mới giơ lên ba ngón tay.
“Quá ít.” Bạch Quân Quân không hứng thú giật nhẹ khóe miệng, chuẩn bị rời đi.
Dù gì không ăn ba quả trứng chim này nàng cũng không sao, còn muốn nàng lấy nước cây kỳ lạ để đối chút trứng đó sao? Nghĩ hay ghê.