Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 74 - Chương 74. Đàm Phán

Chương 74. Đàm phán Chương 74. Đàm phán

Thố Tử thấy Bạch Quân Quân muốn nhấc chân rời đi, hắn vội vàng giang tay ngăn nàng lại: “Ta cho ngươi năm quả.”

“Mười quả, thiếu một quả cũng không đổi.” Bạch Quân Quân quyết đoán trả lời.

“Nếu có biết trứng chim quý giá tới cỡ nào không?” Thố Tử trợn to hai mắt nhìn, thời buổi này đừng nói trứng chim, mà ngay cả trứng gà cũng là ngàn vàng khó cầu, nha đầu này lại muốn hắn dùng mười quả trứng chim đổi một túi sương sớm, nàng bị điên rồi đúng không?

Sương sớm chỉ mất chút công sức mà thôi, nhưng chỉ cần đủ kiên nhẫn thì vẫn có thể lấy đủ.

Trứng chim thì không giống vậy, thời buổi này tới chim còn bị ăn tới mức sắp tuyệt chủng rồi chứ đừng nói là trứng chim.

Hắn phải mất rất lâu mới kiếm được ba tổ chim, tích góp được mười sáu quả trứng chim, kêu hắn một lúc cho mười quả không bằng lấy mạng hắn luôn đi.

Bạch Quân Quân không cần cuộc giao dịch này lắm.

Dù sao nàng chưa ăn qua thứ đó nên không có lưu luyến gì.

Mà thứ tiểu quỷ này muốn lại là chất dinh dưỡng của nàng, ba năm quả trứng chim là muốn nàng chắp tay nhường cho ấy hả, nghĩ hay lắm.

Vốn dĩ Bạch Quân Quân đã buồn bực xoay người, nhưng nghĩ đến vừa rồi lão đại uống nước thấy khác đã khen ngợi, hắn lại có hơi do dự.

Nhưng mà cuối cùng, nghĩ đến phải chắp tay nhường người trứng chim mình yêu nhất, cảm giác ruột gan cồn cào này quá trí mạng, Thố Tử vẫn rời đi.

Bạch Quân Quân chỉ nghĩ tiểu quỷ này là gã sai vặt hay thân tín của chủ nhân xe ngựa, nên cũng không để chuyện này trong lòng, càng không liên tưởng tiểu quỷ này với đội bảy người.

Trong tưởng tượng của nàng, đội bảy người ít nhất phải là nam nhân thành niên oai phong mạnh mẽ, chứ không có chút liên quan gì đến thằng ranh con trước mắt này.

Nhưng mà nàng đã xem thường nghị lực của tiểu tử này.

Không ngờ buổi chiều tiểu tử này lại xuất hiện bên cạnh nàng.

Hơn nữa hắn còn rất dứt khoát đưa một cái túi xám rách nát cho nàng.

Bây giờ Bạch Quân Quân không để cho Khâu Đại cõng nữa, bọn Khâu Đại là “bằng hữu” đầu tiên của nàng ở đây nên nàng không quá để ý.

Ở trong mắt họ Bạch Quân Quân cũng chỉ là một đứa nhóc, có đứa trẻ sêm sêm tuổi tới tìm nàng chơi là chuyện hết sức bình thường.

Bạch Quân Quân cố ý bước chậm lại, giữ chút khoảng cách với cả nhà Khâu Đại rồi mới hứng thú nhận lấy cái túi này.

Nàng cũng không mở ra xem, mà chỉ dùng đầu ngón tay nắn nắn từng viên tròn trịa trong túi.

Nàng không ngờ trứng chim nhỏ như vậy.

Ở mạt thế, chim đều to hơn cả gà tây, chứ đừng nói đến trứng chim.

Cho nên khi Bạch Quân Quân mới nhìn thấy trứng chim to bằng ngón tay thì không khỏi nghi ngờ: “Đây là trứng chim hả? Ngươi không lừa ta đấy chứ?”

“...” Thố Tử.

Bị Bạch Quân Quân nghi ngờ như vậy, hắn có chút nôn nóng móc một quả trứng chim từ trong ngực ra cho nàng xem.

Có thể thấy trứng chim màu sắc rực rỡ, vừa xanh vừa xám rất là đẹp.

“Trứng chim đều trông như này, ta lừa ngươi làm gì. Ngươi đã cầm trứng chim của ta rồi, mau đưa túi nước cho ta đi.”

Nếu không phải lão đại uống xong rõ ràng trông sức sống hơn nhiều thì hắn mới không lấy trứng chim ra đổi đâu.

Bạch Quân Quân không biết ý đồ thật sự của Thố Tử đổi túi nước là gì, chỉ cho rằng hắn thấy uống ngon nên mới muốn đổi.

Bạch Quân Quân rút ra một túi nước đã được rót trước đó đưa cho hắn, Thố Tử còn chưa kịp vui mừng thì Bạch Quân Quân lại rút tay về.

“Nước này ta đi lấy rất vất vả, chỉ có thể cho ngươi một nửa, ngươi lấy nước bình thường trộn vào uống không ảnh hưởng vị đâu.”

“Cái gì?” Thố Tử lập tức cau chặt mày: “Ngươi lật lọng?”

“Hồi nãy ta đâu có nói sẽ cho ngươi bao nhiêu nước, chỉ có ngươi đơn phương hứa cho ta mười quả trứng mà thôi.” Bạch Quân Quân nhún vai bình tĩnh trả lời.

“!” Thố Tử nghẹn lợi mức mặt đỏ bừng, hắn tức giận xoay người muốn đi.

Bạch Quân Quân cảm thấy buồn cười, tiểu quỷ này còn muốn dùng chiêu rời đi tới uy hiếp trả giá à?

Bình Luận (0)
Comment