Nhưng Bạch Quân Quân cứng với chiêu này nhất, cho nên Bạch Quân Quân để kệ hắn rời đi chứ không có chút ý muốn ngăn cản nào hết.
Thố Tử ôm một bụng tức đi xa tầm mười mét, không ngờ người ở đằng sau không kêu hắn quay lại thật.
Hắn hết cách rồi, chỉ có thể tức giận quay về lần nữa.
Thố Tử buồn bực đưa túi nước của mình qua: “Ngươi nói chia một nửa đó, thiếu một giọt ta cũng không đồng ý đâu.”
Nhìn thấy thiếu niên tức giận bỏ đi rồi lại giận đùng đùng quay về, Bạch Quân Quân đột nhiên từ trên người hắn cảm nhận được sức sống thiếu niên tươi trẻ đã lâu rồi không thấy, “sức sống” như vậy khiến nàng không nhịn được cười.
Cuối cùng ma xui quỷ khiến đưa hết cả túi nước cho hắn.
Thiếu niên thấy khá bất ngờ: “Ngươi…?”
“Lần này phá lệ cho người một túi, lần sau đổi chỉ được nửa túi thôi đó.” Bạch Quân Quân thong dong trả lời.
Thố Tử không nhịn được kinh ngạc.
Thời buổi này hạng người có thể gặp nhiều nhất là người thất tín bội nghĩa vì miếng ăn, cho nên tuy nha đầu này lật lọng khiến cho người ta buồn bực, nhưng vẫn nằm trong suy đoán của hắn.
Ai bảo hắn có việc cần nhờ người khác chứ, giao dịch đàm phán vốn là bên cầu sẽ bị động chịu thiệt hơn, lỗ vốn thì cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.
Không ngờ chờ đến khi hắn đã xây dựng ổn thỏa tâm lý nằm yên đợi bị làm thịt thì nàng lại cho hắn một bình nước.
Bây giờ tâm trạng của Thố Tử rất phức tạp.
Bạch Quân Quân vậy mà rất rộng rãi, nhưng mà nàng cũng không nỡ cho hắn nước từ cây kỳ lại mới vắt hồi sáng, chỉ cho nước cỏ cây nàng vắt mấy hôm trước mà thôi.
Nước này không thể so được với nước từ cây kỳ lạ, nhưng đối với người thường đã đủ cường thân kiện thể rồi, dùng giá trị ở đây để nói thì có thể so với nước nhân sâm.
Thố Tử cũng không biết túi nước của Bạch Quân Quân có hai ngăn, hẳn vừa mở van nước ra thì có một mùi thơm cỏ cây tươi mát xộc vào mũi, tuy không giống với thứ nước buổi sáng hắn ngửi được nhưng có lẽ là do bay hơi.
Thố Tử tự nhủ thầm, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.
Hắn cảm động nhìn Bạch Quân Quân mấy lần rồi vui sướng chạy về.
Không ngờ giao dịch của hai người đã rơi hết vào trong mắt cả nhà lão Khâu thúc.
Nhìn thấy Quân Quân cô nương đưa túi nước quý báu cho người khác, họ đều có chút đau lòng.
Dù sao đấy là nước thần mà đến bọn họ còn không nỡ uống.
Nhưng mà bọn họ không đau lòng được bao lâu, chờ khi Bạch Quân Quân đưa cái túi tối màu cho Lưu thị thì tất cả mọi người đều kinh ngạc rớt cằm.
Bởi vì trong cái túi xám xịt này thế nhưng lại có mười quả trứng chim.
“Đây… đây…”
Nếu đổi lại là bình thường, thì đừng nói là trứng chim, mà ngay cả có đem trứng gà rừng được giấu kỹ nhất về, mọi người cũng chẳng kinh ngạc.
Nhưng mà trên đường chạy nạn, dù là bay trên trời hay bơi dưới nước, chỉ có ăn được là sẽ bị đào ba thước đất bới lên, không thể có cá lọt lưới luôn chứ đừng nói là trứng chim!
Thứ này bây giờ đáng giá ngang với vàng bạc!
Lưu thị theo bản năng khép túi trứng chim lại, mấy nam nhi Khâu gia cũng cảnh giác nhìn quanh khắp nơi.
Nhưng mà người xung quanh cũng biết điều, nhận thấy ánh mắt của cha con Khâu gia là lập tức chuyển mắt đi chỗ khác.
Sau khi thấy rõ thứ hai người họ trao đổi, cảm giác đau lòng của lão Khâu thúc rốt cuộc không thể nói ra được.
Mấy quả trứng chim này ở thời điểm quan trọng không biết có thể cứu được bao nhiêu tính mạng.
Dùng nước thần đổi lấy trứng chim, có vẻ như không lỗ.
Dù sao nước thần dậy sớm thử vận may còn có thể nhận được, chứ trứng chim không phải muốn tìm là tìm ra được.
Bạch Quân Quân chưa từng ăn qua trứng chim, nên nàng rất mong chờ Lưu thị nấu nó.
Tiểu Sơn với Bạch Linh Vũ cũng nuốt nước miếng theo.
Nhưng mà Lưu thị lại có chút không nỡ.
Thứ này quá quý giá, khi chưa đến độ chết đói vẫn nên cất giấu trước đi.
Lão Khâu thúc nhìn thoáng qua vẻ mặt chờ mong của đám trẻ: “Chúng ta nấu một quả cho bọn nhỏ đi.”