Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 76 - Chương 76. Bệnh Sốt Rét

Chương 76. Bệnh sốt rét Chương 76. Bệnh sốt rét

Một quả sao mà đủ???

Bạch Quân Quân quả quyết thuyết phục: “Không ấy cứ nấu hết đi, dù sao trứng chim cũng khó bảo quản, lỡ như trên đường bị va chạm, chẳng phải là như rổ tre đựng nước rồi sao, ăn vào bụng mới là của mình.”

Trên thực tế lời Bạch Quân Quân nói đều là suy nghĩ của mọi người, có điều mọi người đều dùng lý trí kiềm chế.

Nhưng mà nghĩ đến trong quá trình chạy nạn có khả năng gà bay trứng vỡ, mọi người nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn e dè ném cả túi trứng chim vào ống trúc, chuẩn bị tối nay sẽ nấu chúng nó.

Tuy không thể ăn ngay, nhưng cuối cùng cũng không kéo qua đêm nay, vậy là Bạch Quân Quân đã thấy vừa lòng rồi.

Không ngờ Thố Tử đã cẩn thận bảo vệ số trứng này suốt quãng đường, ngày thường sợ trứng chim bị va đập, còn để riêng trên xe cho lão đại của hắn ôm trong lòng.

Nhưng mới vừa rơi vào tay Bạch Quân Quân, cầm còn chưa nóng tay mà cả nhà này đã nghĩ tối nay sẽ đem chúng nó đi luộc, nếu để cho chủ nhân cũ của chúng nó là Thố Tử biết được thì không chừng hắn sẽ đau lòng muốn chết.

Nhưng mà điều này không nằm trong phạm vi suy xét của Bạch Quân Quân, trong đầu nàng chỉ nghĩ “ăn nó, ăn nó”. Bởi vì điều mong đợi này, mà đi đường cũng nhẹ hơn mấy phần.

Nhưng mà chờ chưa đến buổi tối, đội ngũ người dân chạy nạn hơn một ngàn người này đã xảy ra vấn đề.

Lúc đầu một hai người kêu lạnh, kế tiếp ngày càng nhiều người cảm thấy lạnh hoặc nóng đầu, bị chóng mặt, đau đầu, thậm chí là cả người không có sức.

Hoang dân vốn có thể theo sát đội bảy người càng đi càng yếu, khoảng cách giữa hai bên ngày một lớn.

Khi những người đi đầu phát hiện có gì đó không đúng, thì hơn một ngàn người phía sau đã ngã xuống hai ba trăm.

Đi đầu là chiếc xe ngựa Bạch Quân Quân đã từng gặp qua.

Mà chiếc xe ngựa này không phải của địa chủ phú giả thì cả, nó thuộc về đội bảy người.

Có hai thiếu niên ngồi trong xe ngựa, đầu xe ngồi thêm một người nữa.

Bên cạnh xe ngựa có hai người một trái một phải bảo vệ.

Vốn dĩ tốc độ tiến lên của mọi người rất nhanh, nhưng cảm nhận đội ngũ đằng sau có gì đó khác thường, nên người trong xe kêu thiếu niên đánh xe đi chậm lại.

Một lát sau, Thố Tử từ trong xe thò đầu ra nói với năm người bên ngoài: “Lão đại nói đi xem tình hình phía sau như nào.”

Tiểu Thiền đánh xe nghe vậy lập tức đưa dây cương cho lão Tăng bên cạnh, rồi hắn nhanh chóng xuống xe đi về phía sau.

Thố Tử cũng muốn chạy theo sau Tiểu Thiền, nhưng người trong xe duỗi bàn tay thon dài trắng nõn ra tóm lấy cổ áo hắn, kéo hắn vào trong xe.

Đồng thời bên trong xe vang lên một giọng nói chất phác: “Chạy gì chứ, thành thật ngồi yên đây cho ta.”

“Lão đại… ngươi đã ấn cả buổi trưa rồi nên nghỉ ngơi thôi.”

Tiếng oán than trời đất của Thố Tử vang lên.

Lão Tăng giống như tên của hắn vậy, nhập định làm lơ ồn ào trong xe, ổn định nhìn chằm chằm vào ngựa của hắn với phía trước.

Phía bên này, Tiểu Thiền nhanh chóng trở về.

Dò hỏi một phen mới biết được bắt đầu từ tối hôm qua đã có người thấy không thoải mái, sáng nay những người đó bắt đầu nôn nửa, tới chiều thì bất tỉnh nhân sự.

“Có phải bị ngộ độc thức ăn rồi không?”

Vì sinh tồn, mọi người đều ăn cho đỡ đói trước rồi mới suy xét có độc hay tác dụng phụ gì không, thật sự đói tới mức cuồng cuồng, ăn rau dại quả dại có độc tính nhẹ cũng là chuyện bình thường.

Cho nên điều đầu tiên Tiểu Thiền nghĩ đến mới là ngộ độc thức ăn.

Trong đoàn hoang dân có một lão đại phu, bình thường hay khám bệnh cho người ta, xem như là thuốc an thần của đoàn người, đội bảy người cũng tăng thêm đãi ngộ cho ông ấy.

Đại phu khám rồi nhanh chóng bác bỏ khả năng đó. Lắc đầu nói: “Đây có thể là bệnh sốt rét.”

“Bệnh sốt rét?”

Mọi người vừa nghe xong đã thấy sợ vỡ gan, mấy năm qua có hơn ba mươi vạn người chạy nạn, bây giờ chỉ còn chưa tới mười vạn, hơn phân nửa đó là chết vì bệnh sốt rét.

Cho nên mọi người vừa nhắc đến bệnh sốt rét là lập tức biến sắc.

Bình Luận (0)
Comment