Bệnh sốt rét đối với người chạy nạn mà nói là sự tồn tại còn đáng sợ hơn giặc cỏ.
Dù sao gặp giặc cỏ cũng còn một con đường sống, nhưng bệnh sốt rét sẽ không quan tâm ngươi là ai, chỉ cần dính phải sẽ phát tác lặp đi lặp lại rất khó trị tận gốc.
Cho nên mọi người không thể không vì chuyện này mà biến sắc.
Tiểu Thiền cũng nhướng mày, lập tức trở về bẩm báo.
Tiểu Thiền đi rồi, lưu dân ở nơi đây vẫn còn bàn luận sôi nổi tại sao đang yên đang lành lại nhiễm bệnh sốt rét, nhưng vấn đề này sao dân thường như bọn họ có thể nói rõ được chứ.
Ngay cả lão đại phu cũng không thể nói ra nguyên nhân, chỉ có thể khô khốc nói: “Từ xưa đến nay đầu xuân hay thậm chí mùa hè là dễ bị bệnh sốt rét nhất, nguồn gốc nảy sinh của nó hơn phân nửa là có liên quan đến đồ ăn và hoàn cảnh, nhưng nếu muốn truy tìm nguyên nhân xuất xứ cụ thể e là không dễ.”
Người xưa trước giờ ở đầu xuân hoặc vào mùa hè sẽ muốn chút thuốc làm mát máu để phòng bệnh sốt rét, nhưng khó có thể đoán được nguyên nhân nảy sinh của nó.
Dù sao ở đây cũng không có dụng cụ và thiết bị xét nghiệm tinh vi, tuy bọn họ có một trái tim ham học hỏi nhưng vẫn không có cách nhờ đó mà biết được đáp án.
Tuy lão đại phu không biết, nhưng Bạch Quân Quân thì biết rõ.
Tối hôm qua nàng còn nói thầm mấy con muỗi phiền phức này sớm muộn gì cũng sẽ gây ra đại họa, không ngờ nhanh như vậy chúng nó đã gây nên làn sóng đầu tiên.
Bệnh sốt rét lần này tám phần là do muỗi gây ra, chỉ sợ giữa hè đến bệnh sốt rét sẽ còn lợi hại hơn.
Dù sao khi đó là lúc mà muỗi hung hăng ngang ngược nhất.
Nhưng mà mọi người không biết đầu sỏ gây tội là muỗi, nên sẽ không nhắm được mục tiêu phòng bị, e rằng như vậy bệnh sốt rét sẽ không ngừng phát sinh.
Càng tệ hơn nữa là tốc độ truyền nhiễm của bệnh sốt rét này qúa nhanh, trong đám có một người bị dính chưởng, những người tiếp xúc với người đó đều không thể chạy thoát được.
Không phải dị năng của nàng không cứu được, chỉ cần nàng kết nối với người bệnh, rồi đưa linh khí cỏ cây vào trong cơ thể người bệnh. Giúp người đó giết chết virus là không sao cả.
Nhưng cách chữa bệnh như vậy đối với nàng hồi đại viên mãn là đơn giản như ăn kẹo, tùy tiện quăng một thuật chữa trị ra là có thể giải quyết.
Nhưng mà, lúc trước cứu cả nhà lão Khâu thúc xong đã hao phí toàn bộ dị năng của nàng.
Bây giờ căn bản không có cách tạo ra thuật chữa trị được, chứ đừng nói là số lượng lớn cứu người.
“Vương đại phu, chúng ta không muốn chết, có thể cứu chúng ta không!”
“Ta còn phải chăm lo mẹ già của ta nữa, ta không thể chết được.”
“Con à, con phải kiên cường thêm chút, cố nhịn qua là tốt rồi.”
“Đại ca, sao lại là huynh sinh bệnh chứ?”
“Vương đại phu, mau giúp chúng ta đi!”
Những người bệnh hoặc thân thích của người bệnh đều cực kỳ bi thương.
Bây giờ Bạch Quân Quân mới phát hiện, phần lớn người đi theo đội bảy người đều có “nhân tính”.
Nhìn tình cảm cháy bỏng với cảm xúc rõ ràng của họ, nàng thấy hơi xúc động.
“Đại phu, có cách nào có thể cứu họ không?”
Vương đại phu nhìn những người này khẽ sững sờ, không thể tin được trong đám người này lại có một tiểu nữ hài bình tĩnh đưa ra câu hỏi.
Ông ấy ấp úng há miệng, muốn nói với thế đạo này, có cách cũng không có điều kiện cứu người.
Nhưng lời đến bên miệng lại biến thành: “Chỉ cần có thể tìm được cây thanh hao, thạch tín với củi hồ nấu lấy nước uống thì chắc có thể cứu được.”
Mọi người nghe vậy thì nhìn nhau, họ không biết về thảo dược, ngoại trừ thanh hao có thể nhận ra thì còn lại không biết, sao có thể tìm được chúng?
Hơn nữa mấy năm qua dù cỏ dại cũng đã bị vặt đi hết, chứ đừng nói là thảo dược có thể cứu mạng.
Muốn tìm được những thứ đó, quả thực khó hơn lên trời.
“Thanh hao với ngải thảo trông giống nhau, tập tính sinh hoạt cũng gần giống, dọc theo bờ sông có lẽ tìm thấy được, còn về phần sài hồ trông khá lùn nhưng sẽ mọc ra nhỏ màu vàng, cây này cũng có thể tìm được.”
Vương đại phu lải nhải nói tiếp.