"A ô "
Cái cây nào đó bị gọi tên yên lặng ngừng uy hiếp, ngoan ngoãn đứng bất động một chỗ.
"?"
Hắc y nhân mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, lại nhìn cây bắt muỗi này, chỉ thấy nó đứng chắc chắn một bên, không còn vẻ phách lối như vừa rồi?
Chẳng lẽ là bởi vì chính mình ngã nhào đụng phải nó, nên mới có thể tạo thành dáng vẻ giương nanh múa vuốt của nó, tất cả là do mình cả nghĩ quá rồi?
Vào lúc hắc y nhân nghi ngờ không thôi, người mà hắn ta dẫn tới cũng bị ném soạt soạt tới bên cạnh mình.
Lúc này hắc y nhân cuối cùng cũng không rảnh mà suy nghĩ đến chuyện cây bắt muỗi này có hợp lý hay không hợp lý, trong lòng trong đầu hắn ta chỉ có một suy nghĩ tràn đầy: Chuyện gì đã xảy ra vậy, nơi này không phải chỉ có hai quý tộc suy đồi ở hay sao?
Bọn họ chỉ là một đám tiểu hài nhi, làm sao lại đánh ngã được toàn bộ người của hắn ta! Phải biết rằng bọn họ là...
Người kia biết tình huống không ổn, huýt một tiếng sáo rút lui.
Tiếp theo những người đang kêu than dậy khắp trời đất đột nhiên đánh như máu gà dùng hết chút sức lực cuối cùng từ dưới đất nhảy dựng lên, một người rồi hai người chạy như bay ra khỏi Bạch phủ.
Nhìn thấy người đến cũng vội vàng đi cũng vội vã, A Đao vô ý thức muốn đuổi theo.
Lý Văn Li lại gọi hắn lại.
"Không cần đuổi, ta đã biết bọn họ là ai."
"?" A Đao kinh ngạc: "Bọn họ là ai?"
"Vũ Lâm vệ." Lý Văn Li khoanh tay trước ngực lắc đầu: "Cũng không biết là các ngươi quá mạnh hay là Vũ Lâm vệ không đỡ nổi một đòn, chậc chậc chậc."
Nhìn lấy dáng vẻ chật vật chạy trối chết này, nếu như thủ vệ Hoàng Đô chỉ có loại thực lực này, chỉ sợ... Vũ Văn Loan Phi nguy rồi.
So với sự bình tĩnh của công tử, những người khác vô cùng ngạc nhiên.
Tình huống gì vậy?
Những người này lại là Vũ Lâm vệ?
Công tử vì sao lại đắc tội với Vũ Lâm vệ?
Vũ Lâm vệ này không phải người của Vũ Văn Loan Phi sao? Vũ Văn Loan Phi sứt mẻ tình cảm với công tử lúc nào?
“Đây gọi là Diêm Vương thì dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi." Lý Văn Li chậm rãi trả lời.
"?" A Đao vẫn như cũ biểu thị không hiểu.
Mặc dù A Đao không hiểu, nhưng Bạch Quân Quân lại hiểu rõ rồi.
Chỉ sợ đêm nay đánh lén là do Triệu Tiểu Miêu chỉ điểm, nàng ta muốn lợi dụng Vũ Lâm vệ để giết bọn họ.
Đáng tiếc, Triệu Tiểu Miêu tính sai rồi, nàng ta đánh giá cao thực lực của Vũ Lâm vệ, cũng xem thường bọn họ.
Chỉ là Vũ Lâm vệ, bọn họ còn không để vào mắt.
Một lúc lâu sau rốt cuộc A Đao cũng biết chuyện gì đã xảy ra, nhíu mày: "Hay cho một kẻ lấy oán báo ân, công tử, Vũ Lâm vệ tự mình tập kích có cần báo với Hàm Anh Vương không?"
"Tại sao phải nói?" Lý Văn Li nhướng mày, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"?" Mọi người kinh ngạc: "Vì sao không nói?"
"Như này không phải rất tốt sao?" Lý Văn Li nhìn thoáng qua đình viện: "Các ngươi cần thực chiến, ta ước gì bọn họ mỗi đêm đều đến đơn đấu, như này các ngươi mới có thể vung tay trưởng thành, hơn nữa các ngươi chắc là sẽ không phụ sự trọng vọng của bổn công tử, nhất định sẽ bảo vệ tốt bổn công tử và đại tiểu thư?"
"..." A Đao.
Thật... Thật không biết xấu hổ.
Bạch Quân Quân nghe Lý Văn Li nói cũng nhếch miệng theo.
Cho không một bao cát, ngu đâu mà không đánh, đây chính là kết cục!
Nói như vậy, bọn họ còn phải đa tạ Triệu Tiểu Miêu nữa.
"..." Mọi người.
Cứ như vậy, chờ trò vui kết thúc, hai tư tưởng lớn vô cùng vui vẻ về giường đi ngủ, chỉ còn mọi người vừa trải qua cuộc chiến hăng hái đẫm máu đang mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng A Đao dứt khoát cũng không ngủ nữa, bình đã mẻ thì không sợ rơi triệu tập đoàn người họp trong đêm, làm tổng kết đối với trận đánh bất ngờ ban nãy, cũng bắt đầu nghiên cứu bọn họ từ các nơi khác nhau nhảy vào, đoàn người nên phối hợp để ứng phó như thế nào, mới có thể đạt được hiệu quả tốt hơn vân vân....
Một đêm vội vội vàng vàng trôi qua, nhóm trẻ lần đầu tiên bắt đầu huấn luyện ban đêm, đến mức ngủ quá muộn, ngày hôm sau thể dục buổi sáng tất cả đều đến muộn.