Lão hoà thượng Thiện Từ không biết tối hôm qua mọi người cống hiến cho Bạch phủ, nhìn thấy bọn họ vẻ mặt còn buồn ngủ lững thững tới muộn, lắc đầu, chỉ ca thán đám trẻ dễ lười biếng, không thương tiếc gì phạt mọi người quỳ trước hương chép bảng chữ mẫu.
"..." Mọi người.
Đám trẻ nhỏ thường thấy sóng to gió lớn, bọn họ cũng không nói với lão hoà thượng Thiện Từ chuyện tối hôm qua trong phủ bị tập kích, kể cả Lâm nương tử cũng không biết Tuyết Viên thiếu chút bị người khác huyết tẩy cả nhà.
Mọi người giấu diếm cẩn thận công lao và danh tiếng, ngoan ngoãn chép đại tự.
Mà người vạch ra mọi chuyện là Triệu Tiểu Miêu, sáng sớm đã thần thanh khí sảng thức dậy.
Mấy ngày nay thật vất vả mới thuyết phục được Vũ Lâm vệ giúp nàng ta ra mặt, lúc này Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đã là con quỷ oán niệm trên đường đến hoàng tuyền rồi?
Nghĩ đến chuyện này, nàng ta không nhịn được sự vui vẻ.
Triệu Tiểu Miêu mừng khấp khởi tìm trong tủ quần áo ra bộ y phục màu đỏ nhất để thay, lại tìm hộp son đỏ nhất để thoa lên, ai không biết còn tưởng rằng đây là cô dâu mới được gả, cái gì cũng muốn đỏ nhất vui mừng nhất.
Đúng lúc Triệu Tiểu Miêu ăn mặc trang điểm xong, cửa phòng của nàng ta "uỳnh" một tiếng mở ra từ bên ngoài.
Triệu Tiểu Miêu kinh ngạc quay đầu, chỉ nhìn thấy Kiều chưởng quỹ đứng ở cửa ra vào.
Nhìn thấy Kiều chưởng quỹ, Triệu Tiểu Miêu thu lại sự không vui, kính cẩn lễ phép đứng lên chắp tay.
"Chào chưởng quỹ."
Kiều chưởng quỹ hai tay chắp sau lưng đi đến.
Nói ra thì, Kiều chưởng quỹ này nói năng thận trọng, bình thường ngoại trừ sắp xếp nhiệm vụ, cũng không gặp ông ấy quá nhiều.
Hôm nay Kiều chưởng quỹ đột nhiên đến phòng của mình, Triệu Tiểu Miêu chỉ cảm thấy đầu óc căng thẳng, chỉ sợ ông ấy là bởi vì hành động tối hôm qua của Vũ Lâm vệ mà tìm đến gây phiền phức.
Dù sao, quán rượu Đông Thăng có quy củ, phàm là khách nhân cầm phi hoa lệnh tới đều thuộc về khách quý của quán rượu Đông Thăng, không thể tùy ý động vào.
Có phải Kiều chưởng quỹ biết tin tức này cho nên mới tới đánh nàng ta hay không?
Vào lúc Triệu Tiểu Miêu đang suy nghĩ lung tung, Kiều chưởng quỹ mở miệng: "Chuyện mà chủ tử sai ngươi làm, làm đến đâu rồi?"
"A?" Triệu Tiểu Miêu sững sờ không kịp phản ứng.
Kiều chưởng quỹ không nhịn được cau mày lại: "Đã hơn một tháng, ngươi không phải là cái gì cũng không thám thính ra được đấy chứ?"
Triệu Tiểu Miêu nghe vậy thở phào một hơi, không phải điều tra ra chuyện riêng của nàng ta là được.
Triệu Tiểu Miêu thu mắt khôi phục lại sự bình tĩnh thong dong: "Bẩm báo chưởng quỹ đã có manh mối, Vũ Lâm vệ Thiên Hộ nói mấy ngày tới sẽ dẫn ta đi xem."
Kiều chưởng quỹ gật đầu, giao một cái hộp cho nàng ta.
"Lúc ngươi đi xem, nhớ kỹ thả côn trùng trong cái hộp này ra."
Triệu Tiểu Miêu có chút kinh ngạc liếc nhìn lòng bàn tay Kiều chưởng quỹ một chút, một lúc lâu mới run rẩy nhận lấy.
Cái hộp này khoảng chừng bằng chiếc hộp đựng son, áng chừng trọng lượng rất nhẹ, nhưng nàng ta biết bên trong không phải là côn trùng đơn giản.
Nàng ta không dám lỗ mãng, cẩn thận từng li từng tí cất kỹ chiếc hộp.
Kiều chưởng quỹ này lại nói: "Làm việc cho tốt, chủ nhân chẳng mấy chốc sẽ đến, nếu như hắn tới ngươi vẫn như cũ không cho hắn được thứ hắn muốn, ai cũng không giữ được ngươi."
Triệu Tiểu Miêu nắm chặt tay: "Chưởng quỹ yên tâm, ta sẽ không khiến ngài thất vọng."
Kiều chưởng quỹ gật đầu đi ra ngoài.
Nhìn thấy Kiều chưởng quỹ đi xa, lúc này Triệu Tiểu Miêu mới sắp xếp tốt lại cảm xúc đến đại đường chuẩn bị một ngày làm việc mới.
Nhưng Triệu Tiểu Miêu phong tình vạn chủng đi vào đại đường lại ngây ngẩn cả người, nàng ta làm sao cũng không nghĩ ra trong đại đường lại có hai người quen thuộc đang ngồi.
Nhìn hai người này tự nhiên uống trà sáng ăn bánh bao, Triệu Tiểu Miêu cảm giác giống như gặp quỷ.
Bọn họ... Bọn họ... Không phải đã chết rồi sao?
...
Khiến cho Triệu Tiểu Miêu khiếp sợ như vậy, dĩ nhiên là Bạch Quân Quân và Lý Văn Li.
Ở trong nhận thức của Triệu Tiểu Miêu, Vũ Lâm vệ của hoàng đô đã loại trừ Bạch Quân Quân và Lý Văn Li rồi.