Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 715 - Chương 715. Khởi Binh Vấn Tội

Chương 715. Khởi binh vấn tội Chương 715. Khởi binh vấn tội

Trong Hoàng đô, ngoài binh lính tinh nhuệ của Vũ Văn Loan Phi ra thì Vũ Lâm Vệ là lực lượng chiến đấu mạnh mẽ nhất.

Nếu không lúc trước khi Kiều chưởng quỹ bảo nàng ta nghĩ cách tiếp cận Vũ Lâm Vệ, nàng ta sẽ không nghĩ đến chiêu dùng sắc đẹp này.

Bởi vì ngoài việc thám thính bí mật ra thì Triệu Tiểu Miêu còn ôm suy nghĩ tìm được một chỗ dựa vững chắc.

Tuy rằng bề ngoài nàng ta đã gia nhập Thiên Lý nhưng ai biết tổ chức giang hồ có thể kiên trì đến lúc nào chứ.

Trải qua chuyện của Triệu gia trang, nàng ta hiểu được, con người ấy mà, muốn sống sót thì có càng nhiều chỗ dựa vững chắc càng tốt.

Nhưng mà nàng ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, dựa vào cái gì để người khác liều mạng bảo vệ mình chứ? Cho nên nàng ta chỉ có thể trở thành bông hoa xinh đẹp nhất Hoàng đô.

Mà nàng ta cũng bất ngờ phát hiện, viên thuốc mà lúc trước thủ tọa bảo nàng ta nuốt vào có tác dụng thần kỳ trong chuyện phòng the, tất cả nam nhân đều sẽ quỳ gối dưới làn váy thạch lựu* của nàng ta.

Cùng chính vì như thế mà Triệu Tiểu Miêu đã lợi dụng khả năng này một cách triệt để, làm cho nam nhân không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay nàng ta, cũng coi như mua bảo đảm cho mình.

Nhưng mà nàng ta tuyệt đối không ngờ rằng kết quả của lần đầu tiên sử dụng sự bảo đảm này lại là vô ích.

Vũ Lâm Vệ, những người rõ ràng đã đồng ý giúp nàng ta báo thù lại thất thủ?

Lúc này Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đang vô cùng thảnh thơi ăn sáng ở đại sảnh, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là không ổn cả.

Triệu Tiểu Miêu không khỏi nghi ngờ, rốt cuộc tối hôm qua Vũ Lâm Vệ có đi hay không?

Nghĩ đến dáng vẻ cực kỳ không biết xấu hổ của mình mấy ngày qua nhằm mục đích làm cho bọn họ giúp mình, Triệu Tiểu Miêu chỉ cảm thấy đã bị những nam nhân thối tha đó lừa một vố.

Vì thế nàng ta phẫn uất xoay người quay vào bếp rồi lập tức đi ra ngoài từ phía sau.

Lúc đó tiểu nhị nhìn thấy nhị chưởng quỹ mang theo vẻ tức giận vội vàng ra khỏi cửa thì không khỏi hỏi một câu: “Miêu chưởng quỹ, ngài muốn đi đâu vậy?”

Triệu Tiểu Miêu không thèm phản ứng lại.

Nhìn theo bóng dáng đã đi xa của nàng ta, tiểu nhị chỉ cảm thấy nghi ngờ, mới sáng sớm ra mà ai đã đắc tội với nàng ta?

Nhưng mà giây tiếp theo, tiểu nhị lại đột nhiên nhớ tới hai vị khách ở trong đại sảnh.

Đương nhiên tiểu nhị đã chứng kiến cảnh tượng giương cung bạt kiếm của bọn họ và Miêu Miêu chưởng quỹ ngày hôm đó.

Phỏng chừng là mới sáng sớm mà hai vị khách này đã xuất hiện cho nên Miêu Miêu chưởng quỹ mới có thể khó chịu như thế, đúng không?

Hơn nữa, hai vị khách lấy được Phi Hoa Lệnh này cũng thật sự quá ghê gớm. Không biết là do đồ ăn ở quán rượu Đông Thăng ngon hay là có liên quan đến việc Phi Hoa Lệnh chiêu đãi miễn phí nhưng tóm lại hai ngày này ngày nào bọn họ cũng đến đây.

Mấy ngày này, chỉ cần nhìn thấy bọn họ là nhị chưởng quỹ tuyệt đối không vui vẻ chút nào, nói vậy thì hôm nay chắc cũng như thế.

Tiểu nhị nhún nhún vai, tiếp tục làm việc của mình.

Quên đi, hắn chỉ là một tiểu nhị nho nhỏ mà thôi, không nên xen vào ân oán của người khác.

...

Nói ra thì, quả thật Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cố ý tới nơi này, đương nhiên chọc tức Triệu Tiểu Miêu chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi, chủ yếu vẫn là tập trung sự chú ý vào Kiều chưởng quỹ.

Dù sao ông ta có giấy thông hành của Hổ Minh Uyên, thứ mà hai người muốn chỉ đơn giản là giấy thông hành của ông ta mà thôi.

Nhưng mà Kiều chưởng quỹ này cũng rất biết cách ngụy trang, không nhìn ra chút khác thường nào cả, cũng không biết đã giấu lệnh bài ở đâu rồi.

Hai người cũng không sốt ruột, mỗi ngày đều đến điểm danh, chờ đến lúc Kiều chưởng quỹ mất cảnh giác thì đó chính là thời cơ tốt để bọn họ xuất kích.

...

Bên kia Triệu Tiểu Miêu đi thẳng đến chỗ Vũ Lâm Vệ.

Vũ Lâm Vệ ban ngày và Vũ Lâm Vệ nửa đêm hoàn toàn không giống nhau.

Ban ngày nơi này được canh gác nghiêm ngặt, im lặng lại có trật tự, làm cho người ta tràn đầy cảm giác xa cách và thần thánh.

Triệu Tiểu Miêu vô cùng quen thuộc tất cả mọi thứ ở đây, ngay cả những người đứng gác cũng là những người mà nàng ta quen thuộc.

Tuy nhiên so với sự tự tin của Triệu Tiểu Miêu, những thủ vệ ban ngày nhìn thấy Triệu Tiểu Miêu lại không bình tĩnh như vậy. Bọn họ sợ tai vách mạch rừng, hơi bối rối giơ đao về phía Triệu Tiểu Miêu.

“Lớn mật, cấm địa Vũ Lâm Vệ, ai dám xông loạn?”

Bình Luận (0)
Comment